Cô cho rằng Lục Văn Đào sẽ nổi nóng với cô, cho rằng chí ít thì lúc rời khỏi quán bar, anh ta sẽ trực tiếp ném cô ở ven đường, mặc kệ cô.
Nhưng anh ta vậy mà lại không làm như thế, anh ta chỉ đứng bên lề đường đốt một điếu thuốc nhìn dòng người tuôn ra đường lúc sáng sớm, cứ đứng ở đó như vậy, nếu không phải điếu thuốc lượn lờ khói xung quanh anh ta thì cô đã tưởng rằng anh ta chính là pho tượng.
Lục Văn Đào không nói lời nào, chỉ bất động đứng đó, không ít người đi qua bên cạnh anh ta, những cô gái đi qua nhất định phải liếc mắt nhìn anh ta một cái, bởi vì thoạt nhìn anh ta thật sự rất tuấn tú.
Lúc trước chính vì khuôn mặt đẹp trai này của Lục Văn Đào mà cô bị váng đầu đi đồng ý việc kết hôn với anh ta.
Kết quả là bây giờ cô thật sự mê man.
Sương khói quanh quẩn bốn phía xung quanh anh ta, cô đứng bên cạnh anh ta mà không dám cử động một cái, vẫn luôn duy trì tư thế khi anh ta kéo cô ra ngoài.
Anh ta mắt cũng không thèm chớp, trực tiếp đập hai vạn lên trên bàn sau đó xoay người kéo cô đi, vừa đi vừa gào lên một câu: “Tôi mà biết các người còn dây dưa với cô ấy thì tất cả đều phải chết.” Đó là lần đầu tiên cô nghe thấy anh ta bảo vệ cô, trong nháy mắt ánh mắt cô mông lung, nhìn anh đầy sùng bái, người đàn ông của cô thật sự vô cùng đẹp trai.
Nhưng bây giờ, khi bọn họ thực sự đã rời khỏi quán bar kia, lúc đứng ở bên cạnh anh ta, chân cô lại run rẩy không ngừng, không phải vì say rượu mà là vì rốt cuộc cô cũng trở về thực tại.
Thứ anh ta quẳng trên bàn không phải là giấy mà là hai vạn tiền mặt.
Lục Văn Đào có rất nhiều tiền, tuy nhiên từ trước đến giờ anh ta không tiêu xài lung tung.
Anh ta nói tất cả tiền của anh ta đều do anh ta dựa vào năng lực của mình kiếm được từng đồng từng đồng một chứ không phải do gió thổi tới.
Cho nên anh ta có thể cho cô ở trong một căn phòng lớn, có thể cho cô ăn mặc đầy đủ là tốt rồi, còn lại tuyệt đối không được phép lãng phí.
Nhưng bây giờ, anh ta lại vì cô điên cuồng mà bỏ ra hai vạn, Lam Cảnh Y đang nghĩ đợi đến lúc trở về nhà, anh ta có thể sẽ quăng cô vào tường đến vỡ đầu chảy máu một lần nữa không?
Ngay khi cô đang hoảng hốt nhìn anh ta đến mức đờ người ra thì Lục Văn Đào đột nhiên giơ tay, tàn thuốc trong tay bay một đường parabol xinh đẹp xuống mặt đất, chỗ cách thùng rác vài bước chân, anh ta quay người lại, liếc mắt nhìn cô: “Lên xe.”
Cái nhìn khiến trái tim đang hoảng hốt của cô nhảy lên một cái, không biết tại sao cô lại nghĩ đến đôi mắt ở sau kính râm kia, nhưng tối hôm qua cô vẫn không thể nhìn thấy cặp mắt đấy.
Thật sự ngu xuẩn, cô bị cái tên Tiểu Khuynh Khuynh kia đùa giỡn mà ngay cả đôi mắt của người ta cũng không nhìn thấy.
Mở cửa xe ra là khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc gì của Lục Văn Đào.
Cô nghĩ chắc anh ta rất căm ghét cô.
Lam Cảnh Y ngoan ngoãn cúi đầu ngồi xuống ghế bên cạnh ghế lái, trong lòng cô đang thầm chửi thề, nếu để cho cô gặp lại Tiểu Khuynh Khuynh, cô nhất định sẽ cố dằn vặt giày vò anh: “Người đàn ông đáng chết, tên đàn ông thối, tên đàn ông chết tiệt, đi chết đi.” Cô nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.
Lục Văn Đào nghiêng đầu xem xét cô: “Lam Cảnh Y, tôi cảnh cáo cô, bản thân mình ngu xuẩn thì thôi đi còn ngồi đấy mắng chửi ai?”
Hóa ra anh ta cho rằng cô đang mắng anh ta.
Cô không mắng anh ta nhưng nhìn dáng vẻ phát điên của anh ta, cô lập tức nghĩ đến cảm giác đau đớn khi bị anh ta quăng vào tường, vì thế tiếp tục cúi đầu xoắn góc áo, không để ý tới anh ta.
Trong xe lập tức yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này lại khiến cô có cảm giác nghẹt thở.
Đột nhiên chiếc BMW đen phanh gấp, Lam Cảnh Y hơi sửng sốt, cô còn chưa kịp hoàn hồn, trước mắt đã bị bóng đen lao tới che mất, Lục Văn Đào túm lấy hai tay cô để lên đỉnh đầu rồi hôn cô một cách cuồng dã như con thú….