Cô không nhúc nhích, động cũng không động, chỉ giống như tượng gỗ tùy theo anh ta, đầu lưỡi anh ta chui vào trong miệng cô nhưng cũng chỉ có một mình anh ta đơn độc múa lượn, cô không có bất kỳ phản ứng gì.
Cuối cùng anh ta cũng dừng lại, trong đôi mắt tràn ngập dục vọng, nghi hoặc nhìn cô: “Vì sao không có phản ứng?”
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vì để giữ lại một phần thuần khiết cho Mạch Tiểu Tuyết, như vậy khi cô ta hôn trả lại anh mới không cảm thấy buồn nôn.” Đàn ông đều như vậy phải không? Có vợ thì nghĩ đến tình nhân? Cô không biết người khác thế nào nhưng cô biết rõ Lục Văn Đào đúng là như vậy.
Anh ta đã có Mạch Tiểu Tuyết, cần gì phải trêu chọc đến cô, cần gì phải hôn cô.
Cô không đẩy anh ta ra chỉ bởi vì anh ta là chồng cô, khi thấy anh ta không nói lời nào, cô lại nhẹ giọng nói: “Vậy hai vạn tệ kia tôi sẽ trả lại cho anh, anh sắp xếp thời gian, chúng ta đi đến cục dân chính.”
Lúc kết hôn, cô không nghĩ tới cuộc hôn nhân với anh ta lại đi đến hồi kết nhanh như vậy.
Nhưng bây giờ, chỉ cần khi cô ở chung một chỗ với anh ta là trong đầu lại xuất hiện hình ảnh anh ta và Mạch Tiểu Tuyết quay cuồng nóng bỏng ở trong video kia.
“Đừng hòng mơ tới việc đó.” Khuôn mặt Lục Văn Đào trở nên khó coi, cơ thể hiên ngang ngồi thẳng, sau đó lại khởi động xe một lần nữa đi tới ngôi nhà của hai người, nơi mà cô đã từng cho rằng cả đời sẽ sống ấm áp: “Vì sao?”
Anh ta không lên tiếng, chỉ vừa lái xe vừa đốt một điếu thuốc, khói thuốc bay trong khoang xe chật hẹp khiến cô bị sặc, cô cố chịu đựng không ho ra nhưng cô nghĩ mãi vẫn không ra tại sao anh ta lại không buông tha cho cô.
Lúc này, nếu mười vạn kia vẫn còn thì cô thật sự muốn thuê thám tử tư đi thăm dò một chút tại sao anh ta không chịu buông tha cho cô, nhưng mà cô không có tiền.
Xe dừng lại, cô vừa xuống xe, anh ta đã trực tiếp đạp ga lái xe đi thẳng, giống như lúc ở với cô tinh thần anh ta bị rối loạn.
Lam Cảnh Y mệt mỏi đi vào hành lang, cô không chờ thang máy, cô ở tầng sáu nên chậm rãi đi cầu thang, trái tim buồn bực vì tối hôm qua ví tiền rơi mất ở đâu, lúc nào mà cô cũng không biết.
Đã đến tầng sáu.
Cô bước đến bậc thang cuối cùng, rất tự nhiên khom người xuống chậu hoa bên cửa cầm chìa khóa lên, đột nhiên cô nhìn thấy một đôi giày, nói chính xác là một đôi giày cao gót vô cùng xinh đẹp.
Cô nhìn lên dọc theo hai cái chân nhỏ thon dài thì thấy đây chính là nữ chính trong video kia.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Mạch Tiểu Tuyết đã vươn tay ra cho cô một cái tát: “Lam Cảnh Y, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?”
“Bốp” một tiếng vang giòn, khiến đầu Lam Cảnh Y vốn đã đau lại càng đau hơn, cô cắn răng.
Cô mới là vợ hợp pháp của Lục Văn Đào, vậy mà bây giờ lại bị tình nhân kêu gào tát cho một cái.
Lam Cảnh Y đứng thẳng người, duỗi tay đẩy một cái: “Đi chết đi.”
Cô thật sự muốn Mạch Tiểu Tuyết chết đi, quyến rũ chồng cô không nói lại còn dám tìm đến tận cửa đánh cô.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải một người có da mặt dày như vậy, giống như Mạch Tiểu Tuyết mới là vợ Lục Văn Đào, còn cô là tình nhân.
Từ khi nào thế giới này dễ đổi trắng thay đen như vậy? Cô thật sự nghi ngờ.
“A…” Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Mạch Tiểu Tuyết lập tức ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch: “Lam Cảnh Y, cô… cô…”
Cô ta thở hổn hển, chật vật lấy điện thoại ra, Lam Cảnh Y không để ý đến cô ta, là do cô ta đến chọc tức bản thân cô trước, cô thật sự không muốn ở chung với cô ta.
Nếu như nói đúng sai thì cũng là Lục Văn Đào sai, đã có vợ rồi còn đi quyến rũ người phụ nữ khác, đàn ông hư đều sai.
Cô cầm chìa khóa mở cửa, phía sau truyền đến tiếng hít thở gấp gáp, còn có tiếng nói chuyện yếu ớt: “Anh Đào, em… Em đau bụng, anh… Anh nhanh đến giúp em…”.