"Thiếu phu nhân cô ghét tôi sao? nếu tôi có gì không phải hay thất lễ gì với cô thì cho tôi xin
lõi"
Triệu Tuệ An cười nhạt ngước lên nhìn Lương Thuần Châu , gương mặt và lời nói rất khác nhau.
Miệng thì nói xin lỗi nhưng mặt và ánh mắt thì thách thức Triệu Tuệ An
"Tôi không dám nhận đầu , nếu không có người sẽ xót"
"Tôi không dám nhận đầu , nếu không có người sẽ xót "
Triệu Tuệ An quăng mạnh tạp chí xuống bàn rồi đi lên phòng Hoắc Kiến Vũ tức giận đến nỗi mặt và tay đều nổi gân xanh.
" Cô về trước đi , văn kiện này một lát gọi thư ký Trường đến lấy.
Sau này không được tới đây dù bất cứ lí do gì ,hiểu không?"
" Dạ.
Tôi xin phép"
Lương Thuần Châu vừa đi về Hoắc Kiến Vũ lập tức lên phòng với Triệu Tuệ An.
Hoắc Kiến Vũ vào phòng thì thấy Triệu Tuệ An đang nhìn mình trước gương, anh ngồi xuống sofa giọng lạnh lùng tức giận nói
"Bây giờ em muốn như thế nào?"
" Không muốn gì cả"
"Em tính dùng thái độ này nói chuyện với tôi đến khi nào?"
" Anh nghĩ tôi muốn thể như này lắm sao? Anh nghĩ tôi dễ chịu lắm sao? Anh nghĩ tôi không biết mệt sao ?"
"Tôi và cô ta không có gì cả , em đừng có suy đoán rồi gán ghép tội cho tôi " Anh đi đứng đối diện với cô
" Gán ghép sao? anh tin cô ta nhưng không tin tối , từ trước tới giờ khi có chuyện anh có tin
một lời nói nào của tôi chưa ? lời nói của tôi không có giá trị gì với anh sao? Hoắc Kiến Vũ anh có thật xem tôi là vợ của anh không?" Triệu Tuệ An nói mà mắt ngấn nước
" Tuệ An anh...."
"Đừng nói gì nữa Kiến Vũ , chúng ta nên xa nhau một thời gian để xem lại tình cảm của mình , em có thể tự lo cho cuộc sống của mình........"
"An , anh yêu em, anh chỉ cần một mình Tuệ An em, đừng bỏ anh đi mà " Anh ôm cô thật chặt vào lòng
Triệu Tuệ An bật khóc , nãy giờ cô đã cố gắng mạnh mẽ lắm rồi, cô cũng không muốn xa Hoắc Kiến Vũ một giây một phút nào cả, nhưng cô không muốn ngày nào cũng cãi nhau với anh.
Hoắc Kiến Vũ thấy cô khóc mà buông ra lau nhẹ nước mắt trên mặt cô.
" Không khóc nữa , khóc rất xấu"
"Xấu anh sẽ chế sao?híc"
" Không chê , như thế nào cũng không chê" Anh hôn nhẹ lên trán cô
" Kiến Vũ ...híc híc"
" Hửm? " Anh và cô lại giường ngồi xuống
" Hôm qua anh làm em đau " Cô liền nhớ mà trách móc anh
"Xin lỗi lúc đó anh đang rất tức giận, xin lỗi em" Anh vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của cô
"Anh đó, em ghét anh" Cô đánh lên ngực anh
Hoắc Kiến Vũ cười khẽ rồi cúi xuống mút lấy môi cô, Triệu Tuệ An cũng đáp lại mở miệng ra để anh đưa lưỡi vào.
Cả hai dây dưa với nhau một lúc lâu mới rời môi nhau.
Hoắc Kiến Vũ sờ nhẹ vào môi cô rồi đè xuống giường một lần nữa mút lấy , lần này anh hôn rất mạnh bạo.
Anh rời môi xuống chiếc cổ thơm tho trắng ngần của cô hồn lấy.
Anh định đưa tay xé chiếc váy của cô, cô liền nắm tay lại ngăn cản
"Không được xé , em mới mua , rất đắt đỏ"
Hoắc Kiến Vũ bật cười đưa tay ra phía sau kéo dây kéo xuống, chiếc đầm rớt xuống nền là lúc chiếc áo sơmi của anh cũng đoàn tụ theo.
Anh đưa tay mở móc khóa áo lót , vòng 1 của cô được giải phóng liền nảy lên , anh cúi xuống ngậm một bên ngực bên kia thì tay nắn bóp
"Ưm ...um ...um"
"Ưm...!Ưm...ưm" Miệng của cô liền ngân nga rên rỉ
Hoắc Kiến Vũ ngồi dậy cởi hết đồ trên người mình cũng như chiếc quần lót của cô , bên dưới dịch thủy đã trào ra ào ạt.
Anh cúi xuống hôn vào bên dưới của cô
"Á...!Ưm...ưm...Ông xã đừng ....ưm bẩn ...bẩn lắm"
" Không bẩn , rất ngọt " Anh cười thấy cô đang quằn quại vì khó chịu
"Bà xã sau này nhất định không được ghen lung tung nữa"