" Hazz có trước cực trước , có gì đâu mà tự hào"
" Mấy người muốn có con mà không được hay nói vậy"
" Này , sinh lí tôi rất bình thường nhé , tôi là chưa muốn có con thôi"
" Sinh lí cậu bình thường hay không sao tôi biết được, chỉ có YY biết thôi"
Cả nhà cười rần lên vì câu nói cả Âu Minh Nhân , Hoắc Kiến Văn mặt đen xì quay qua nhìn CốYY.
"YY mẹ nghe nói ba mẹ con đi du lịch rồi sao ?"
"Dạ , hôm qua con với anh Kiến Văn có về , ba mẹ nói hôm nay sẽ lên máy bay qua pháp du
lịch"
"Hazz đúng là hạnh phúc nhỉ , con xem ba con tôi ngày cứ chăm chăm vào bài báo không quan tâm gì với mẹ cả" Triệu Tuệ An quay qua lườm Hoắc Kiến Vũ.
khụ khụ
"Em muốn đi nước nào? anh bảo người chuẩn bị máy bay"
"Không cần nữa "Triệu Tuệ An quay ngoắt qua CốYY
"Hai đứa dự khi nào đi trăng mật "
"À, anh Kiến Văn bận việc ở tập đoàn nên tụi con không tính đi" Cố YY nhìn qua anh nói
"Tập đoàn không phải còn có Nghị Niên sao ? đi vài tuần tập đoàn không phá sản được đâu
"Dạ để con với anh ấy bàn lại"
"Ừ" Triệu Tuệ An dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cả hai
Ngoại Truyện Hoắc Kiến Văn và Cố YY
1 tháng trôi qua ,Cố YY đi làm cũng được một tháng nhưng Hoắc Kiến Văn hoàn toàn không biết.
Cố YY thấy quyết định sai lầm nhất của bản thân là kết hôn với anh , Có đôi vợ chồng mới cưới nào xem nhà như khách sạn chỉ để ngủ.
Từ khi có việc cần nói thì Hoắc Kiến Văn mới tìm cô còn không thì thôi.
Cố YY ngồi dựa lưng vào giường mắt nhìn ra bầu trời , một màu đen y như tâm trạng cô lúc này.
Từ một cô gái hoạt bát vui vẻ hồn nhiên lại trở thành người ít nói trên mặt lúc nào cũng buồn bã nhiều tâm sự.
Qua ngày hôm sau Cố YY không lái xe đi làm mà bắt xe đi chiều thì đi bộ về , Cô muốn chậm một chút để suy nghĩ về cuộc hôn nhân cưỡng ép này
Đã hơn 7h tối Cố YY vẫn lang thang trên đường thì gặp 3 tên thanh niên nhìn rất đáng sợ đứng trước mặt cô
"Cô em đi đâu sao buồn thế ? có muốn cùng tụi anh vui vẻ không ?" 3 tên thanh niên cảng đường có
"Tránh ra " Cô trừng mắt
"Ây xinh đẹp sao hung dữ vậy ? đi cùng tụi anh chúng ta vui vẻ lẫn nhau "3 tên đó cứ đụng chạm vào tay cô
"Tránh ra , đừng đụng vào tôi nếu không chết sẽ rất khó coi"
" Cô em mạnh miệng quá nhỉ"
3 tên đó đi lại cầm tay Cổ YY lôi vào trong và đang ở lề đường có đèn đường nên sợ bị phát hiện
" Bỏ ra, cứu tôi với " Cố YY sợ hãi hét lên
"hahahaha"
" Cứu tôi với , cứu tôi " Cô khóc mà giẫy ra
Ba tên đó kéo Cố YY vào chỗ khúc vắng đè cô xuống
" Huhu Bỏ ra , cứu tôi với "
" Ai chơi trước ?" Ba tên đó nhìn nhau
"Tao cho,2 đứa tụi bây giữa chân lại"
" Cứu tôi với , cứu tôi" Cố YY nghe mà sợ đến khóc nức nở
"Buông ra"
Giọng nói của Hoắc Kiến Văn đầy lạnh lùng vang lên
" Mày đừng xen vào nếu không muốn chết"
" Nhưng tao muốn xen vào thì phải làm sao?"
Ba tên đó nghiến răng nhìn nhau rồi buông Cố YY ra xong đến Hoắc Kiến Văn.
Hoắc Kiến Văn từ nhỏ đã được Hoắc Kiến Vũ dạy võ nên chỉ cần một phút 3 tên đó đã sợ hãi đến bỏ chạy.
Cố YY sợ hãi lùi vào trong tường ôm đầu gối của mình.
Hoắc Kiến Văn đi lại nhìn cô đầy thương sót , nếu hôm nay anh không đi ngang qua nhìn thấy thì hậu quả rất khó chấp nhận
"YY không sao rồi" Anh nắm lấy bã vai cô
" Kiến Văn em sợ, em sợ lắm huhu" Cô ôm chầm lấy anh bật khóc
"Không sao rồi "Anh VỖ VỖ lưng cô
CốYY được Hoắc Kiến Văn bế ra xe , hiện tại cô vẫn khóc thút thít tay chân thì run rẩy
Cố YY quay sang nhìn anh thì thấy anh đang chăm chú lái xe .Giọt nước mắt cô lặng lẽ rơi , rơi vì sự vô tâm lạnh lùng của anh.