Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Nửa đêm rồi mà Thượng Quan Thần Húc lăn lộn chạy khắp các nẻo đường trong thành phố. Lúc này anh ta không biết đi đâu đâu nữa, về nhà ư, anh càng không muốn.

Bạn bè anh ở đây đều biết tình hình hiện giờ của anh. Vậy chắc là bạn bè thân cận với anh cũng đều biết hết rồi, nhưng có ai chịu chứa chấp anh chứ? Hiện giờ họ tránh còn không kịp nữa là!

Nhưng Thượng Quan Thần Húc vẫn gọi điện thoại cho vài người bạn thân, người thứ nhất thì giả bộ đang ở nước ngoài; người thứ hai cũng nói không ở nhà, úp mở kêu đang ở thành phố khác dự sinh nhật họ hàng.

Thượng Quan Thần Húc cũng chẳng thèm gọi nữa. Anh biết hiện tại bạn bè đều cho rằng anh gọi để mượn tiền.

Thượng Quan Thần Húc dựng xe sang bên cạnh, chuẩn bị hút điếu thuốc để bình tĩnh lại, thì nhìn thấy đằng sau có hai chiếc xe màu đen hình như đang tiến về phía anh. Sắc mặt Thượng Quan Thần Húc có hơi thay đổi.

Lẽ nào anh bị theo dõi? Là bọn cho vay nặng lãi sao?

Trong lòng Thượng Quan Thần Húc lập tức có chút căng thẳng, anh nhanh chóng nổ máy phi xe về phía trước, cố gắng bỏ lại chiếc xe đằng sau, nhưng hai chiếc xe đó đã nhận ra, lập tức kề sát xe của anh.

Quan trọng là hiện tại bọn chúng vẫn chỉ bán theo khách hàng, Thượng Quan Thần Húc cũng không loại trừ khả năng này.

Thượng Quan Thần Húc vừa lái xe vừa nghĩ cách thát thân, nhưng có đôi khi tai họa sẽ đến dồn đập. Lúc này chiếc xe thể thao của anh ta đang chạy thẳng ra vùng ngoại ô, trên đường có rất ít người qua lại. Đột nhiên “bụp” một tiếng, cả xe anh bị đổ sập xuống, thật thể ngờ xe của anh lại bể bánh lúc này.

Thượng Quan Thần Húc chửi thề một câu, nhanh chóng cầm lấy cái ba lô bên cạnh rồi nhảy xuống xe, vội vàng chạy đến một con đường nhỏ bên cạnh.

Phía sau xe có bốn người đàn ông vạm vỡ đuổi theo, nói: “Này, không được chạy, đứng lại đó cho tao.”

Thượng Quan Thần Húc lập tức hóa thân vào vai tội phạm bỏ trốn, cuống cuồng cứ thế đường là lao về phía trước, vừa chạy vừa nghĩ cách. Nếu như bị bắt về, thì đúng là thảm hại mà. Trời sắp hửng sáng, trong tình huống này lại không có đèn đường, Thượng Quan Thần Húc thất thểu chạy về phía trước, nếu không muốn nói là vô cùng thảm hại.

Phía sau lưng, là bốn người đàn ông điên cuồng đuổi theo. Trong lòng Thượng Quan Thần Húc rất hoảng loạn, đột nhiên anh nghĩ đến một người, là Hạ Lăng Sơ.

Không được, lúc này tôn nghiêm và thể diện đều không quan trọng bằng tính mạng.

Ngày mai phải trả hết cả gốc lẫn lãi rồi mà anh chỉ vay có mười mấy vạn, nhất định phải trả vốn tiền gốc, nhưng trong tay anh hiện tại lấy đâu ra tiền?

Lúc nãy anh ta phải nghĩ ngay đến Hạ Lăng Sơ chứ luôn rồi chứ.

Thượng Quan Thần Húc vừa chạy điên cuồng vừa lấy ra chiếc di động, vội vàng tìm số của Hạ Lăng Sơ nhấn gọi.

Lúc này mới là rạng sáng, Hạ Lăng Sơ vẫn còn đang ngủ, nhưng giấc ngủ không sâu. Vừa nghe thấy tiếng di động reo, anh còn mở mắt nhìn thoáng qua dãy số đang gọi tới.

Anh lấy tay nhấn nút nghe, nói: “Alo.”

“Anh... cứu mạng, tôi bị người ta truy sát!” Đầu dây bên kia Thượng Quan Thần Húc thở không ra hơi nói.

Hạ Lăng Sơ nghe thấy tiếng thở hổn hển như trâu, cũng không giống như đang giả vờ, anh nhanh chóng ngồi dậy nói: “Cậu đang ở đâu?”

“Tôi phát định vị cho anh, mau tới cứu tôi, tôi bị bốn người truy đuổi, anh mà không tới thì tôi chẳng còn mạng nữa đâu.”

“Bọn họ là người thế nào?”

“Là người cho vay nặng lãi”

Nói xong, Thượng Quan Thần Húc vội vàng bật định vị.

Hạ Lăng Sơ nhanh chóng xuống lầu thay đồ. Đến tận lúc ra đến cửa, toàn bộ hành động của anh đều rất nhẹ nhàng, vì không muốn đánh thức Cung Vũ Ninh.

Hạ Lăng Sơ lái xe thể thao đen, lúc đi xe ra ngoài sân, lập tức như ngựa hoang được cởi dây cương phóng về hướng Thượng Quan Thần Húc bị truy đuổi. Lúc này Hạ Lăng Sơ cũng không mang theo thuộc hạ của mình.

Nếu chỉ là bốn người cho vay nặng lãi cũng không nhất thiết phải dùng đến thuộc hạ của anh.

Xe của Hạ Lăng Sở đi thẳng về phía ngoại ô, trên màn hình xe vị trí của Thượng Quan Thần Húc hiện lên vô cùng rõ ràng.

Thượng Quan Thần Húc chạy đến mệt lử, liền bị một người đàn ông lao tới, kìm cả người anh trên mặt đất, tức giận nói: “Công tử Thượng Quan, thiếu nợ thì phải trả chứ, còn định chạy đi đâu?”

Thượng Quan Thần Húc cảm giác hai tay như bị chặt đứt ra vậy, cắn răng nói: “Ai nói tao sẽ không trả, buông ông mày ra, còn chưa đến thời gian, ngày mai mới là ngày ông mày phải trả tiền.”

“Đã qua mười hai giờ lâu rồi, ngày hôm nay chính là ngày hoàn lại tiền. Lão đại chúng tôi hỏi cậu định trả lại tiền thế nào đây!”

Đương nhiên Thượng Quan Thần Húc nhớ kỹ mặt lão của bọn chúng, trên mặt hắn ta có một vết sẹo rất dữ tợn, vừa nhìn đã nhận ra là người lăn lộn trong xã hội đen, Thượng Quan Thần Húc được coi là hoàng thân quốc thích, với những chuyện cho vay nặng lãi như thế này, anh cũng đuối lý.

Lúc này người đàn ông bên cạnh đang xin chỉ thì từ cấp trên, sau khi nói xong liền nắm lấy tay tay Thượng Quan Thần Húc nói: “Lão đại nói, mang về ngươi giam giữ, đợi đến khi nào giao ra tiền thì mới được thả. Còn nếu như không muốn ra thì cũng được thôi, đến lúc đó ngươi sẽ phải trả cái giá đắt đấy.”

Sắc mặt Thượng Quan Thần Húc biến đổi nói: “Các ngươi muốn làm gì?”

“Tôi nhớ không nhầm nếu nợ tiền không trả, hình như bị nén xuống biển! Đến người nhà cũng không tìm thấy người đâu!”

“Nên tốt nhất, nếu không muốn mất cánh tay này thì nên sớm trả lại tiền, nếu còn không trả, khoản nợ này tự động chuyển sang cho người nhà.”

“Các người... Các người còn là con người sao?” Thượng Quan Thần Húc nghiến răng nói.

“Chúng tôi với lão đại là cùng một kiểu người, lấy mạng đổi tiền ư, bản thân chúng tôi cũng không muốn lấy mạng ai đâu, cũng không thể trách chúng tôi được.”

Thượng Quan Thần Húc cắn môi thầm nghĩ, Hạ Lăng Sơ sẽ không thấy chết mà không cứu ư! Sao bây giờ còn chưa tới nữa? Nghĩ đến khoảng thời gian trước anh đã dùng em gái để chia rẽ tình cảm của Hạ Lăng Sơ, có lẽ nào Hạ Lăng Sơ vẫn còn ghi thù ở trong lòng?

Chẳng lẽ Hạ Lăng Sơ bỏ mặc mình sao? Thượng Quan Thần Húc vẫn đang ân hận, còn đi cầu xin hắn làm gì? Uổng công để anh ta cười vào mặt cho, thôi bỏ đi, chỉ là tự mình xui xẻo thôi.

Đường bên ngoài ngoại ô vô cùng vắng vẻ, tiếng chiếc xe thể thao đen nổ ầm ầm trong màn đêm, tính năng của xe thể thao chính là có thể gào rú giống như dã thú vậy.

Trong lòng Hạ Lăng Sơ không khỏi lo lắng, những kẻ cho vay nặng lãi thường dùng đủ mọi thủ đoạn độc ác chỉ để ép con nợ nhả tra tiền.

Nếu như Thượng Quan Thần Húc không biết điều mà chọc giận đám người đó, ngộ nhỡ bị chặt mất chân tay, thì cả đời này dì không phải rất đau khổ sao.

Nghĩ tới đây, dưới chân ga không hề được nới nỏng, nhìn chỉ cách Thượng Quan Thần Húc sáu km nữa, Hạ Lăng Sơ lập tức đạp mạnh chân ga. Trong bóng tối anh thấy có mấy chiếc xe đậu gần đó, có một chiếc đang xiêu vẹo trên đường chính là xe thể thao của Thượng Quan Thần Húc, hình như đã bị bể bánh.

Hạ Lăng Sơ phanh xe lại, đẩy cửa đi xuống, nhìn thoáng trong ba chiếc xe còn lại cũng không có ai.

Xem ra, bọn chúng ở gần đây, lúc này Hạ Lăng Sơ mới nhìn sang con đường nhỏ cách đó không xa, truyền tới ánh sáng của đèn di dộng, anh lập tức bước qua đó.

Tay của Thượng Quan Thần Húc sắp bị chặt đứt, sắc mặt toát lên vẻ thống khổ, những người này còn chẳng thèm nhìn anh ta một cái, cho rằng anh ta không có tiền thì ắt phải nếm mùi đâu khổ, để biết thế nào là lợi hại.

“Bỏ tao ra...” Thượng Quan Thần Húc thở phì phò kêu lên.

“Đàng hoàng chút đi.”

Đúng lúc này, một bóng người cao lớn xuất hiện dưới ánh đèn, chậm rãi đi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui