Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

“Ba nuôi, ba đừng có nói vậy, ba sẽ có không sao đâu.” Nhan Lạc Y sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

“Lạc Y, tuy con không phải chị ruột của Tử Dương, nhưng con phải cố gắng chăm sóc Tử Dương có biết không? Cả đời này đều phải chăm sóc nó.”

“Vâng, con nhất định sẽ chăm sóc em ấy, cả đời này đều sẽ chăm sóc em ấy như đứa em ruột.” Nhan Lạc Y gật đầu đồng ý.

Đỗ Hữu Vọng cười hài lòng rồi mới thở dài nói: “Thực ra việc ta muốn nói với con là, Tử Dương nó là con trai ruột của ta, là đứa con ruột của ta và mẹ nuôi của con.”

Nhan Lạc Y nhìn ba nuôi với vẻ kinh ngạc, trợn mắt một cách không thể tin được: “Ba nuôi? Ba nói gì? Tử Dương là con của ba? Việc này sao có thể chứ?”

Ánh mắt của Đỗ Hữu Vọng lóe qua một vẻ hổ thẹn: “Năm xưa, mẹ nuôi và ba nuôi con kết hôn sáu năm mà chưa có con, ba đã kiểm tra giấy tờ lưu trữ bệnh án ở bệnh viện của mẹ nuôi con, bà ấy vẫn luôn điều trị bệnh vô sinh. Có một lần, bọn ta đã hồ đồ mà ở cùng nhau nên đã có Tử Dương, nhưng trước đây ba căn bản không biết Tử Dương là con của ba, là lần trước lúc nó gặp tai nạn giao thông nhập viện, lúc lấy máu ba đột nhiên nhớ tới từng có người nói Tử Dương giống ba nên ma sui quỷ khiến ba đã đi làm giám định cha con, xác nhận Tử Dương đúng thật là con trai của ba.”

Nhan Lạc Y nghe xong, chỉ cảm thấy năm đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, đồng thời cô cũng không biết có nên vui thay cho em trai không, hay là buồn thay cho mẹ nuôi đã qua đời, những việc này tiểu bối như cô không thể phán xét.

“Ba nuôi, sao ba lại quen biết mẹ nuôi con vậy!” Nhan Lạc Y hỏi một cách hiếu kỳ.

“À… ta chưa nói với con, ta và mẹ nuôi con là mối tình đầu, năm xưa bọn ta đã chia tay, nhưng trong lòng vẫn mãi không quên được nhau, ba nhận nuôi tụi con năm đó cũng là vì nể mối quan hệ này.” Đỗ Hữu Vọng nói với Nhan Lạc Y không chút giấu giếm.

Còn đối với Nhan Lạc Y mà nói, bất kể ông ấy nhận nuôi chị em cô là vì nguyên nhân gì thì ơn dưỡng dục này là có thật.

“Lạc Y, con cảm thấy có nên nói với Tử Dương không? Nó có hận ta không? Hận chuyện ta và mẹ nó?” Đỗ Hữu Vọng nói với Nhan Lạc Y.

Nội tâm của Nhan Lạc Y khá đơn giản, không có lo lắng phức tạp như vậy, cô chỉ biết nếu tình thân này không thể nhận nhau lúc ba nuôi còn sống thì Tử Dương nhất định sẽ hối hận.

“Ba nuôi, con cảm thấy Tử Dương sẽ không trách ba.” Nhan Lạc Y nói an ủi.

Đỗ Hữu Vọng nghe xong, lập tức cảm thấy rất vui: “Thật sao? Nó sẽ không trách ba à?”

“Tử Dương lúc bốn tuổi đã đến bên cạnh ba để được chăm sóc, hơn nữa, lúc nhỏ ba lại chăm sóc em ấy như vậy, trong lòng em ấy đã sớm coi ba như ba ruột rồi, sao em ấy lại trách ba chứ?” Nhan Lạc Y tiếp tục an ủi ông ấy.

Đỗ Hữu Vọng nghe xong, nhớ đến lúc nhỏ, tuy nuôi nấng hai chị em họ ở bên ngoài, do người ông ấy thuê chăm sóc nhưng mỗi tuần vẫn sẽ thường đi thăm họ.

Đến cuối cùng trong nội tâm của ông ấy cảm thấy bản thân đã nợ đứa con trai này, nhưng đứng ở góc độ của Nhan Lạc Ý thì tất cả mọi thứ ông ấy làm đều là ân tình.

“Lạc Y, con và ngài Phó Tổng Thống, hai người… hai người hiện giờ là quan hệ gì?” Đỗ Hữu Vọng hỏi một cách nghiêm túc.

Ở trong mắt của ba nuôi, Nhan Lạc Y chỉ cảm thấy hai má có hơi nóng bừng, cô cắn môi nhớ đến việc mà ba nuôi từng mong đợi, hiện giờ tuy không phải dùng cách của ông ấy nhưng kết quả lại giống như ông ấy nghĩ.

“Bọn con… bọn con quyết định ở bên nhau.” Nhan Lạc Y lấy dũng khí nói.

Đỗ Hữu Vọng lập tức vui mừng ngồi thẳng lên, nhìn cô với vẻ không dám tin: “Thật sao? Phó Tổng Thống ngài ấy thích con à?”

Nhan Lạc Y nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay đỡ ông ấy, giúp ông ấy nhét một cái gối sau lưng.

Đỗ Hữu Vọng hết sức vui mừng, đây coi như là một sự an ủi của ông ấy rồi! Ông ấy không ngờ mình đúng là có mắt nhìn, đã nuôi dưỡng phu nhân Phó Tổng Thống tương lai.

“Ba nuôi… ba cố gắng dưỡng bệnh, sau này con nhất định sẽ hiếu thuận với ba, báo đáp ơn dưỡng dục của ba.”

Đỗ Hữu Vọng lắc đầu nói: “Ba không cần đâu, con chỉ cần thay ba chăm sóc Tử Dương là được, nếu ba thật sự không ở bên cạnh nó nữa, ba chỉ có thể dựa vào con thôi.”

Nhan Lạc Y vẫn còn muốn nói gì đó thì bác sĩ đã đi vào, nói với cô: “Cô Nhan, phiền cô ra ngoài trước một chút, chúng tôi bàn bạc với ông Đỗ về phương án điều trị một chút.”

Nhan Lạc Y gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài trước.

Đỗ Hữu Vọng và bác sĩ trao đổi hơn nửa tiếng, ông ấy đã chọn bỏ điều trị phẫu thuật, vì việc phẫu thuật rủi ro quá lớn, có nguy hiểm tử vong trong khi phẫu thuật. Ông ấy hi vọng mình có bao nhiêu thời gian thì sống bấy nhiêu, thế cũng ít phải chịu tội.

Bác sĩ cũng đã nói rõ tất cả tình hình, cuối cùng cũng tôn trọng chọn lựa của bản thân ông ấy. Năm giờ chiều, Nhan Tử Dương từ sân bay gọi một chiếc xe lao nhanh đến bệnh viện.

Nhan Tử Dương trải qua một vài đăng ký theo trình tự, cuối cùng đã đến trước phòng bệnh, hắn đẩy cửa vào một cách sốt ruột, nhìn ba nuôi đang truyền dịch trên giường, đột nhiên già nua gầy nhom, nước mắt lập tức trào ra.

“Ba nuôi.” Nhan Tử Dương đi đến trước giường.

Nghe một tiếng ba nuôi này, Đỗ Hữu Vọng trong sự vui mừng vẫn là có hơi tiếc nuối, nếu nghe được hắn gọi một tiếng ba thì ông ấy sẽ càng mừng vui thanh thản.

Nhan Lạc Y mang cháo đã hâm nóng cho Đỗ Hữu Vọng, vừa vào thì nhìn thấy em trai về rồi.

Cô bất giác an yên trong lòng.

“Tử Dương, em về rồi.”

“Chị.” Nhan Tử Dương đi lên trước đón lấy thay cô.

“Để em, cẩn thận nóng.” Nhan Lạc Y mang cháo đến trước giường, nhìn sang ba nuôi, ánh mắt của Đỗ Hữu Vọng nhìn Nhan Tử Dương với vẻ rất hài lòng.

Sau khi trải qua tai nạn giao thông, Nhan Tử Dương đã hồi phục như lúc đầu, nhìn có vẻ là một chàng trai rạng rỡ.

“Ba nuôi, ăn chút cháo nhé!” Nhan Lạc Y nói.

“Được! Ăn một chút, phải để mình khỏe lên.” Đỗ Hữu Vọng lập tức có tinh thần, Nhan Tử Dương nói với Nhan Lạc Y: “Chị, để em.”

Lần này, Nhan Lạc Y không tranh với hắn nữa, cô nghĩ ba nuôi chắc chắn cũng mong em trai đút.

“Ba nuôi, con quay về một chuyến, lấy cho ba mấy bộ quần áo sạch.”

“Được! Đi đi! Có Tử Dương ở đây là được rồi.” Đỗ Hữu Vọng nói.

Nhan Lạc Y vừa ra khỏi sảnh lớn thì nhìn thấy ở cổng lớn của bệnh viện, một bóng dáng anh tuấn mê người bước vào, Phan Lê Hân tan ca qua đây rồi.

“Anh Lê Hân.” Ánh mắt Nhan Lạc Y vui mừng.

“Em chuẩn bị đi đâu vậy?” Phan Lê Hân nói với cô.

“Em trai em vừa về, nó đang ở bên ba nuôi em, em về lấy mấy bộ quần áo cho ba.” Nhan Lạc Y nói.

“Để Tần Chính đi với em đi! Anh chờ em ở đây, quay lại sớm nhé.” Phan Lê Hân nói với cô.

“Cô Nhan, tôi đưa cô đi.” Tần Chính cũng nói.

Nhan Lạc Y gật đầu: “Được! Cảm ơn trợ lý Tần.”

“Việc tôi nên làm mà.”

Phan Lê Hân nhìn Nhan Lạc Y rời khỏi, hắn nghĩ ngợi rồi vẫn lên lầu đi thăm Đỗ Hữu Vọng. Hiện giờ thân phận của Đỗ Hữu Vọng không phải là cấp dưới của hắn, mà là ba nuôi của vợ tương lai, cũng coi như là trưởng bối của hắn rồi.

Phan Lê Hân không lập tức quấy rầy cha con này, mà đến văn phòng của bác sĩ để hỏi kỹ về bệnh tình của Đỗ Hữu Vọng.

Sau khi hỏi xong, hắn mới đi về phía phòng bệnh của Đỗ Hữu Vọng, hắn gõ cửa rồi mới vào.

Đỗ Hữu Vọng ngẩng đầu, bỗng dưng nhìn thấy hắn đi vào thì lập tức biểu cảm nghiêm túc, có một vẻ tôn trọng và kính nể đối với Phan Lê Hân.

“Ngài Phó Tổng Thống, sao ngài lại đến đây?” Đỗ Hữu Vọng nhìn hắn với vẻ được sủng ái mà lo sợ.

Phan Lê Hân gật đầu nhẹ rồi cười: “Đúng lúc có thời gian rãnh nên tới thăm, quản lý Đỗ có đỡ hơn chút nào chưa?”

“Cảm ơn sự quan tâm của ngài Phó Tổng Thống, tôi đã khỏe nhiều rồi.” Đỗ Hữu Vọng hiện giờ thật sự là có chết cũng cam lòng, có thể nhận được sự quan tâm của Phan Lê Hân, đó đã là vinh hạnh lớn nhất của một nhân viên công chức của quốc gia này rồi.

Nhan Tử Dương cũng lần đầu tiên gặp hắn với khoảng cách gần, hắnđứng thẳng người có hơi mất tự nhiên: “Ngài Phó Tổng Thống, ngài ngồi đi!”

Ánh mắt của Phan Lê Hân nhìn đứa em trai yêu quý của Nhan Lạc Y, trong ánh mắt của cũng lộ ra vẻ quý mến: “Em chính là Tử Dương nhỉ!”

Nhan Tử Dương ngây người, ngài Phó Tổng Thống sao lại biết tên của anh ta? Hơn nữa còn gọi anh ta thân thiết như vậy?

“Tử Dương, ngẩn gì vậy?” Đỗ Hữu Vọng giục con trai một câu.

“Vâng, em là Nhan Tử Dương.” Nhan Tử Dương vội vàng trả lời một câu.

“Tử Dương, em có thể ra ngoài trước một lát không, anh và ba nuôi em trò chuyện vài câu.”

“Dạ được!” Nhan Tử Dương vội vàng gật đầu ra ngoài.

Đỗ Hữu Vọng nhìn hắn, cũng nảy sinh lòng hổ thẹn, ông ấy nói một cách chân thành: “Ngài Phó Tổng Thống, xin cho phép tôi nói một tiếng xin lỗi với ngài.”

Trong ánh mắt sâu xa của Phan Lê Hân, khiến người khác không nhìn ra biểu cảm của hắn, hắn nhẹ nhàng cười: “Quản lý Đỗ sao lại nói xin lỗi với tôi?”

Đỗ Hữu Vọng thở dài hổ thẹn nói: “Tôi từng có một kế hoạch ngu xuẩn, muốn để con gái nuôi của tôi Lạc Y đến tiếp cận ngài, nhờ đó để tôi có được một số lợi ích, hiện giờ tôi thấy hổ thẹn với ngài!”

Ánh mắt của Phan Lê Hân yên bình chứ không có vẻ trách cứ, hắn nhìn biểu cảm vô cùng tự trách của Đỗ Hữu Vọng, hắn nói trầm giọng: “Cảm ơn ông đã mang Lạc Y đến bên tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui