Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Nụ hôn nóng bỏng của anh, mùi vị trên người anh giống như một tấm lưới dày đặc bao bọc lấy Nhan Lạc Y, cô chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, quên đi tất cả, không muốn dừng nụ hôn này lại.

Phan Lê Hân cảm thấy sự cuồng nhiệt của cô, có chút ngạc nhiên, đồng thời cũng có chút lo lắng, anh khẽ rời xa, ánh mắt sâu thẳm quan sát cô gái mặt đỏ bừng.

Nhan Lạc Y bị anh nhìn khiến cô chị muốn đào lỗ chui ngay xuống đất, chính vừa nãy cô đã đã mất kiểm soát, trái tim mất kiểm soát, coi nụ hôn này thành nụ hôn tận thế, vì trong tim cô có một nỗi sợ hại, cô sẽ rời xa anh.

Phan Lê Hân không che giấu nụ cười vui mừng: “Sao vậy, không thích nụ hôn của anh?”

Câu này khiến Nhan Lạc Y vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, không biết nên làm thế nào, chỉ biết nhào vào lòng anh, vùi gương mặt của mình vào ngực anh, không cho anh nhìn.

Phan Lê Hân lập tức ôm chặt lấy cô, mỉm cười hôn lên tóc cô, anh còn tưởng rằng mình làm cô sợ hãi!

“Tối nay anh không về nữa được không?” Giọng Phan Lê Hân khàn khàn lọt vào tai cô.

Bây giờ, Nhan Lạc Y sợ hãi ngẩng đầu dậy, gương mặt ửng hồng trở nên kinh hoàng.

Phan Lê Hân tưởng rằng cô sẽ giữ mình lại, song trong đôi mắt trong veo của cô rõ ràng chỉ có sợ hãi, anh không khỏi hối hận vì đã đường đột ám thị ý này.

Anh nheo mắt cười: “Đùa với em thôi.”

Nhan Lạc Y lùi lại sau một bước, có chút bối rối nói: “Xin lỗi, em... nhường phòng ngủ chính cho anh.”

“Anh còn có công việc phải làm, chỉ tới thăm em thôi.” Phan Lê Hân an ủi cô: “Em ngủ sớm đi.”

Nhan Lạc Y thầm thở phào, càng ở gần anh trong lòng cô càng cảm thấy bất an, cô chỉ sợ mình sẽ mang lại tai họa cho anh, nghĩ thôi cũng sợ, vì thế càng yêu anh cô càng phải rời xa anh!

Đây là một loại tình yêu đau khổ này, yêu anh thì nhất định phải rời xa anh.

“Hai ngày nữa anh sẽ tới thăm em.” Phan Lê Hân nói xong liền bước tới bên cô, ôm cô vào lòng, môi lưu luyến hôn nhẹ lên vầng trán trắng mịn của cô sau đó mới cất bước rời đi.

Nhan Lạc Y quay đầu nhìn theo bóng ánh, nước mắt lập tức giàn dụa, cô muốn khóc, muốn lớn tiếng khóc, nhưng cô chỉ có thể nén xuống, để nước mắt âm thầm tuôn rơi.

Cô đứng trước cửa, nhìn ánh đèn đoàn xe của anh qua cửa sổ, từ từ lái đi.

Lúc này, tiếng khóc thút thít của Nhan Lạc Y cuối cùng mới có thể bật thành tiếng, cô cũng không dám khóc quá lớn tiếng, cô chỉ biết nắm chặt nắm tay, ngồi xuống góc tường bên cửa sổ, giống như một đứa trẻ bơ vơ không có chỗ dựa.

Ánh mắt Phan Lê Hân ngắm nhìn cảnh quan bên ngoài cửa xe, trong đầu lúc này đều là nụ hôn cuồng nhiệt ban nãy, sựa mãnh liệt của cô thực sự khiến anh vui mừng.

Anh sẽ đợi, đợi cô chuẩn bị sẵn sàng trở thành vợ của anh.

Đoàn xe của Phan Lê Hân đi về phía dinh tổng thống, màn đêm buông xuống, trong cái đêm lạnh này càng trở nên thần bí, đêm lạnh của mùa đông giá rét, đêm tối như vậy thường có những nguy hiểm bất an ẩn nấp xung quanh.

Trong lòng vệ sĩ cũng dấy lên sự cảnh giác mãnh liệt, lúc này, trên đường bất ngờ có mưa, khiến cả bầu trời, cả thành phố đều trở nên nhạt nhòa.

Phan Lê Hân đã bình tĩnh lại, anh nhấn mở đèn trên đầu, lấy một tệp tài liệu ra ngồi lặng lẽ xem, làm việc, xem tài liệu trên xe đã trở thành việc thường ngày của anh.

Trong đội xe đi trước vọng lại tiếng dặn dò của vệ sĩ: “Mọi người đề cao cảnh giác, tầm nhìn không được tốt lắm.

“Tình hình giao thông cho thấy phía trước tắc đường nghiêm trọng, có cần đổi lộ tuyến không?”

Vệ sĩ các xe đều lập tức đưa mắt nhìn tình hình lộ tuyến cụ thể, phát hiện đoạn đường trước mặt có nhiều khu vực đều đánh dấu màu đỏ, thể hiện đang rất đông đúc.

Đoàn xe dẫn đầu lập tức thay đổi: “Sửa lộ tuyến, đi theo đường Hà Tây, mọi người cần thận.”

Chỗ tấm chắn ghế sau của Phan Lê Hân, vệ sĩ mở ra báo cáo một câu: “Thưa ngài, đoạn đường phía trước kẹt xe nghiêm trọng, chúng tôi đã đổi lộ tuyến rồi.”

“Được!” Phan Lê Hân đáp một tiếng.

Đoàn xe phái trước tiếp tục đi về phía trước, ngay sau đó đi lên một con đường nhỏ thuộc khu vực công xưởng, đi qua sẽ tới đường lớn Hà Tây, mọi người cũng chỉ có thể đi qua đây, vì trước sau đều kẹt xe.

Đoàn xe đi được nửa đường trên con đường này, vệ sĩ đi đầu lập tức nhắc nhở: “Mọi người cẩn thận xung quanh, có tình hình gì lập tức thông báo.”

Đúng trong lúc này, vệ sĩ dẫn đầu lại lên tiếng: “Phía trước xuất hiện một xe hàng chặn đường, nhìn có vẻ là lật xe.”

Chỉ thấy cả chiếc xe tài nằm chắn ngang trên đường, cản trở đường đi.

Lúc này, vệ sĩ đi đầu nhìn thấy trong khoang chứa hàng bất ngờ chĩa ra một miệng súng đen sì, anh ta lập tức quát lên: “Có biến, có tập kích, lùi sau, lùi sau.”

Vệ sĩ vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng súng máy bắn tới, xe phía trước lập tức trở thành bia đỡ đạn, vì là xe chống đạn nên cũng không thể lập tức bắn vào trong, nhưng vệ sĩ cũng vì thế mà không thể tấn công đối phương.

Trên xe của Phan Lê Hân, ánh mắt anh nhìn qua cửa xe, nhìn chiếc xe tải nguy hiểm chắn trên dường, vệ sĩ của anh đang nhanh chóng quay đầu xe.

“Thưa ngài, mời ngài ngồi xuống, có tập kích, chúng tôi nhất định bảo vệ ngài an toàn rời đi.” Vệ sĩ nhanh chóng an ủi một câu, sau đó lần lượt cầm vũ khí chuẩn bị đối kháng.

Hơi thở của Phan Lê Hân trở nên gấp gáp, lúc này, đội xe phía sau cũng lập tức thông báo: “Không thể lùi lại, không thể lùi lại, phía sau có pháo thủ chuẩn bị, hộ tống ngài tổng thống xuống xe, mau.”

Phan Lê Hân đã chuẩn bị từ trước, lần này anh dẫn theo tám vệ sĩ, lần lượt nguồi ở bốn chiếc xe, lúc này hai vệ sĩ trên xe của anh lập tức lấy thân bảo vệ anh đi về phía nhà xưởng bên cạnh.

Phan Lê Hân nói với vệ sĩ: “Cho tôi một khẩu súng ngắn.”

Vệ sĩ lập tức lấy từ ống quần ra một khẩu súng ngắn giao cho anh, lúc này họ đã rút lui, bốn chiếc xe của họ lập tức chỉ vì một trái bom bắn tới, nổ dưới mặt đất, cho dù kính chống đạn không bị phá hủy, nhưng cũng vì lửa nhanh chóng cháy lớn đã thiêu rụi cả chiếc xe.

“Mau tìm một đường đi, hộ tống ngài tổng thống rời đi.”

Lúc này, trên cửa sổ lầu hai của nhà xưởng xuất hiện tay súng bắn tỉa, xem ra lần này là một vụ thích sát có tổ chức đã được mưu tính từ trước.

Vệ sĩ lập tức phản kích kịch liệt, hai vệ sĩ của Phan Lê Hân nhanh chóng tìm phương hướng chuẩn xác, hộ tống đi vào một hành lang trong nhà xưởng, có điều lại tiếp tục xuất hiện mai phục.

Vệ sĩ của Phan Lê Hân liền hộ tống anh tới góc tối của hành lang: “Các hạ, ngài đợi ở đây, chúng tôi sẽ đi quét sạch đường đi, hộ tống ngài ra khỏi đây.”

Sắc mặt Phan Lê Hân vô cùng trấn tĩnh, anh gật đầu: "Cẩn thận một chút." Trong lúc này không phải anh né tránh không chiến đấu, mà là thân phận của anh, trách nhiệm anh phải gánh vác buộc anh phải sống, cho dù tất cả mọi vệ sĩ đều chiến đấu hi sinh trước mặt anh.

Phan Lê Hân khẽ thở dài, lúc này trong đầu anh ẩn hiện sứ mạnh của cả quốc gia, mẹ anh, còn có cả Nhan Lạc Y, đây chính là lí do buộc anh phải sống.

Vệ sĩ phía trước khẽ kêu mấy tiếng, rõ ràng đã trúng đạn, chừng hai phút sau, trong tai nghe của vệ sĩ bên cạnh anh truyền tới tiếng của đồng đội: “Dẫn ngài tổng thống qua đây, tôi đã tìm được một đường để rời đi rồi.”

“Ngài tổng thống, hãy đi theo chúng tôi.” Nói xong hai vệ sĩ một trước một sau hộ tống Phan Lê Hân bước đi, sau lưng lại xuất hiện tay súng, hai vệ sĩ lập tức đẩy Phan Lê Hân vào một cánh cửa để bảo vệ, họ ở lại đối phó với tay súng kia.

Sau khi hai vệ sĩ đẩy Phan Lê Hân vào thì nhìn thấy một lính đán thuê đang chĩa súng vào vệ sĩ đang thở dốc trên mặt đất, bắn một phát súng.

Người lính đánh thuê này không ngờ Phan Lê Hân lại đột ngột xuất hiện, hắn bắn xong liền chĩa súng về phía Phan Lê Hân nhưng Phan Lê Hân nhanh tay hơn, súng bắn chuẩn xác, khiến gã đãn ông này căn bản không kịp phản ứng.

Lúc này trong ánh mắt của Phan Lê Hân lấp lánh khí thế giống như một quân thần.

Sau lưng vọng lại tiếng kêu đau đớn của vệ sĩ, Phan Lê Hân quay người lại, mượn sự che chắn của khung cửa, bắn hạ một lính đánh thuê muốn lấy mạng của vệ sĩ.

Vệ sĩ chẳng qua chỉ bị thương ở tay, một đồng đội khác của anh ta đã ngã xuống, anh ta lập tức tới bên Phan Lê Hân, vội vàng nói: “Các hạ, chúng ta đi thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui