Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Cho đến bây giờ, anh ta vẫn không thể tin rằng, Nhan Lạc Y nói sự việc chia tay với anh ta, nhưng trong tâm trí, giọng nói trong điện thoại của cô, với giọng nói nức nở khẩn cầu, “Anh Lê Hân, xin lỗi, em không thể ở bên anh được nữa.”

Tuy nhiên, Phan Lê Hân nhìn vào trong bức ảnh, Nhan Lạc Y cầm ly cà phê đó, với hình dáng thất thất nhìn xa xôi, trong lòng anh ta, vẫn đau và buồn rầu.

Nhìn cô ta, cũng không phải là vui vẻ.

Nước F, quán cà phê bên cạnh trường đại học, Ray và Nhan Tử Dương đã liên lạc, lúc này, cậu ta đang đeo một chiếc ba lô đi vào, với thân hình một mét tám năm, toát lên người đàn ông trẻ tuổi nước ngoài vẻ đẹp trai, quyến rũ, khuôn mặt tiêu chuẩn Châu Âu tuấn tú, cậu ta vừa bước vào, những cô gái xung quanh đều nhìn về hướng cậu ta.

“Hi.” Ray ngồi xuống đây, ánh mắt cậu ta nhìn về phía Nhan Lạc Y, cậu ta xoa tay, thổi khí nóng vào lòng bàn tay, nụ cười nở trên mặt, có chút kích động.

Ở vị trí bên cạnh không xa, hai vệ sĩ nhìn nhau, họ không nghĩ đến bên cạnh Nhan Lạc Y, sẽ xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi, bọn họ hỏi đối phương, có cần phải chụp ảnh khung cảnh này gửi về không.

Họ là những người bên cạnh Phan Lê Hân, đều biết mỗi quan hệ của Nhan Lạc Y với anh ta, cho nên, việc này có cần phải báo cáo về nước không, làm cho họ có chút khó xử.

“Ngài Phó Tổng thống đã yêu cầu chúng ta luôn gửi tình hình của Nhan tiểu thư, tôi thấy nên nói cho ngài Phó Tổng thống.” Nữ vệ sĩ nói nhỏ vào tai của nam vệ sĩ.

Sau khi hai vệ sĩ quyết định, họ lấy ra một chiếc máy ảnh bí mật, chụp lại ba người đang ngồi chiếc bàn cạnh cửa sổ.

Nhan Lạc Y và Ray gặp nhau lần đầu tiên, hơn nữa cậu ta lại chăm sóc em trai, và là bạn cùng ở của em trai, cô ta tự nhiên đối với Ray cũng rất hữu hảo.

Ray đang nói chuyện với họ về việc hôm nay đã đi trong khuôn viên trường, Ray đã ở đây rất nhiều năm, cậu ta đối với lịch sử khuôn viên trường rất có nghiên cứu, đúng lúc Nhan Lạc Y lại có hứng thú, cộng thêm cùng với Ray giao lưu bằng tiếng Anh, cũng làm cho cô ta khi nghe, càng phải chú tâm, sợ rằng bản thân trình độ chưa đủ, nghe nhầm cái gì đó, cho nên, đôi mắt của cô ta vô thức, chú ý nhìn lên người của Ray.

Sau khi các bức ảnh được chụp bởi các vệ sĩ, họ ngay lập tức truyền vào điện thoại di động và gửi về nước.

Thời gian trong nước, đã là thời gian đêm rạng sáng, Phan Lê Hân đang chuẩn bị tắt máy tính chuẩn bị về phòng ngủ.

Tại thời điểm này, máy tính của anh truyền đến âm thanh báo có mail mới.

Phan Lê Hân ngay lập tức giơ tay ra để mở máy tính, và mở mục hộp thư đến, quả nhiên là những bức ảnh của Nhan Lạc Y, chỉ là….

Trái tim của Phan Lê Hân bị lung lay trong bức ảnh được gửi đến này, không chỉ là có mỗi Nhan Tử Dương và cô ta, còn có một người đàn ông ngoại quốc trẻ tuổi trông rất tuấn tú.

Trong bức ảnh, đôi mắt của Nhan Lạc Y tràn đầy sự quan tâm hứng thú, nhìn vào người đàn ông với ánh mắt tán thưởng, lúc cười toe toét, lúc thì rất nghiêm túc, hình như tất cả những gì người đàn ông này nói, cô ta đều tràn đầy hứng thú.

Hơi thở của Phan Lê Hân thở dồn dập, anh ta kéo từng bức ảnh xuống, vẻn vẹn mười mấy tấm ảnh, ánh mắt của Nhan Lạc Y, chưa có lúc nào rời khỏi khuôn mặt của người đàn ông này.

Mà có một bức ảnh người đàn ông này quay đầu chào nhân viên phục vụ, một bức ảnh có khuôn mặt ngoại quốc rất tuấn tú, hơn nữa người đàn ông này có nụ cười như ánh nắng mặt trời.

Phan Lê Hân ngồi xuống và nhìn vào các bức ảnh một cách tỉ mỉ lại một lần nữa, mỗi một bức ảnh, anh ta đều phân tích tỉ mỉ tình cảm trong ánh mắt của Nhan Lạc Y.

Đôi khi, bức ảnh sẽ là lừa dối người, nụ cười của Nhan Lạc Y, ánh sáng trong mắt đó, cô ta trong bức ảnh, giống như ánh sáng mặt trời minh diễm. Anh ta nghĩ lại, khi lần đầu gặp gỡ, nụ cười của cô ta cũng dường như tràn đầy sức mạnh, có thể xua tan bóng tối, ngay tức khắc rọi vào trái tim của anh ta.

Tại thời điểm này, Phan Lê Hân phát hiện ra rằng, có thể chêu cô ta cười, có thể để cô ta vui vẻ, còn có người đàn ông khác có thể làm được.

Anh trả lời mail, “Không được làm phiền cô ta, chỉ cần đảm bảo an toàn cho cô ta là được rồi.”

Người vệ sĩ trả lời ngay lập tức, “Dạ vâng, thưa ngài.”

Phan Lê Hân tắt máy tính, mệt mỏi ray lông mày, trong ánh mắt cứa vào một viết thương.

Nhan Lạc Y cùng với em trai và Ray cùng nhau dùng xong bữa tối, bọn họ đi về ngôi biện thự, Nhan Lạc Y rất mệt, đi nghỉ sớm một chút, mà Ray và Nhan Tử Dương ở trong phòng khách xem bóng đá, thế giới của con trai bọn họ, luôn rất náo nhiệt.

Nhan Lạc Y tắm rửa xong, cô ta cảm thấy hôm nay rất vui, nhưng mà, trong đáy lòng của cô ta rất đau lòng, cô ta không dám để lộ ra trước mặt em trai, trong lúc này, dưới ánh điện lờ mờ, như thủy triều nhấn chìm cô ta.

Cô cúi người xuống và nước mắt trong mắt cô rơi ra, thậm chí cô còn không lau đi, nhắm mắt lại, nước mắt như hạt ngọc, không thể ngăn lại.

Trong tâm trí, lúc này, toàn là hình bóng của Phan Lê Hân, trong ánh mắt của cô, nụ cười của cô, sự dịu dàng của cô, tất cả của cô….

Nhưng cô không biết phải làm như nào! Ngoài việc để mình chìm đắm trong nỗi buồn, cô không thể làm gì cả.

Cô thậm chí còn không dám liên lạc với anh, không biết anh ta thế nào rồi? Cô đột nhiên rời đi, anh ta sẽ rất lo lắng?

“Xin lỗi anh, Lê Hân….”

Nhan Lạc Y nói xong, cô đã quyết liệt cào xé chỗ vết bớt trên bả vai, hình như là đang trừng phạt bản thân, qua một hồi, vết bớt màu đỏ tươi, bị cô ta dùng lực, đã biến đổi như máu, da thịt bốn phía, một vùng xưng đỏ. Nhưng mà, Nhan Lạc Y dường như không cảm thấy đau đớn, cô chỉ muốn vết bớt không may mắn đó biến mất, không muốn lại hại những người bên cạnh mà cô yêu nhất nữa.

Sáng sớm, Nhan Lạc Y tỉnh dậy, Nhan Tử Dương và Ray đều không ở trong nhà, nhưng họ để lại một tờ giấy, và cũng đã chuẩn bị cho cô bữa sáng và được giữ nóng trong tử giữ nhiệt, trong lòng Nhan Lạc Y trào dâng một sự ấm áp.

Nhan Tử Dương lên lớp học, buổi trưa cậu ta sẽ về để ăn trưa cùng cô.

Nhan Lạc Y đứng trên ban công, từ đó có thể nhìn thấy trường học và các sinh viên trẻ tuổi tràn đầy năng động, cách bọn họ yêu cuộc sống, trên khuôn mặt luôn có nụ cười lạc quan và vui vẻ, làm cho đáy lòng của Nhan Lạc Y, cũng dâng lên đối với tương lai phía trước.

Có lẽ cô từ hôm nay trở đi bản thân chọn lựa con đường rất khó đi và rất khó khăn, nhưng cô có thể tự tìm cho mình những việc có ý nghĩa, bây giờ, cô không cần lo lắng không có tiền bạc, cũng không lo lắng không có thời gian, cô có rất nhiều thời gian, sẽ đi làm những việc mà cô muốn làm.

Đợi lần này ở cùng em trai một thời gian, cô sẽ lặng lẽ về nước X, cô có thể đi làm một tình nguyện viên, có thể đi làm hỗ trợ về giáo dục, có thể tìm chọn lựa một nơi mà không có người nào có thể tìm thấy cô, sống một cuộc sống yên tĩnh.

Cô dự tính như này, cô không có cảm giác buồn bã, cũng không có hối tiếc, miễn là những người xung quanh cô đều an nhiên khỏe mạnh, cô có thể chịu đựng được sự cô đơn, rời xa bọn họ. Nhan Lạc Y đang nhìn phong cảnh người cửa sổ, đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, Nhan Lạc Y lập tức quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy Ray quay về, cậu ta nhìn thấy Nhan Lạc Y, lập tức cười nói, “Lạc Y, cô dậy rồi à!?

“Yes!”

“Tử Dương có tiết học vào buổi sáng, cô có muốn quay trở lại đi dạo không?" Ray mời nói.

Nhan Lạc Y từ người của Ray, cũng nhìn thấy cảm giác ánh mặt trời tự tin, cô nghĩ một hồi nói, “Tôi muốn đi siêu thị gần đây mua ít đồ, anh có thể đưa tôi đi không?”

“Tất nhiên, không vấn đề gì.” Ray lập tức đồng ý.

Nhan Lạc Y và Ray liền đi ra ngoài, sau khi họ ra ngoài, các vệ sĩ ở gần đó sẽ tự nhiên đi theo, kỹ năng theo dõi của họ rất tốt và sẽ không bị phát hiện.

Nhan Lạc Y và Ray đứng cùng nhau, cả hai đều là nam và nữ trẻ tuổi, thật khó hiểu có cảm giác là một cặp đôi, mà còn rất tương xứng.

Người vệ sĩ theo sau, mail được chuyển đến điện thoại di động, vệ sĩ nam mở ra, và thấy tin tức được gửi bởi Phan Lê Hân.

“Cô ta đang làm gì vậy?”

Vệ sĩ ngay lập tức quay trả lời lại, “Nhan tiểu thư và người đàn ông trong bức ảnh hôm qua đang đi dạo phố.”

“Gửi video cho tôi.” Phan Lê Hân ra lệnh một câu.

Vệ sĩ ngay lập tức nhấc điện thoại, đi bộ dọc theo đường phố ở phía trước Nhan Lạc Y và Ray quay video, đang quay trong ống kính, Nhan Lạc Y gặp phải một đứa trẻ đạp xe đạp, đứa trẻ đạp xe xiêu xiêu vẹo vẹo, chút nữa thì đụng phải cô, Ray đã nhìn thấy, cậu ta vội giơ tay ra đỡ, luồn tay vào eo của Nhan Lạc Y, đưa cô vào vòng tay.

Nhan Lạc Y cũng lo lắng đụng phải đứa trẻ đó, cũng vội chủ động tránh về phế bên cạnh của Ray, khi mạo hiểm như này, ai làm gì có thời gian nghĩ nhiều nữa?

Trong ống kính, hành đồng này, cũng đã đủ thân mật rồi.

Vệ sĩ ghi lại video và mà không do dự gửi nó cho Phan Lê Hân, bởi vì nhiệm vụ của anh ta là báo cáo tình hình thực tế nhất.

Nước X, trong Văn phòng làm việc Tổng thống, Phan Lê Hân luôn chờ đợi video của Nhan Lạc Y, rất nhanh, hộp mail của anh đã nhận một file đoạn video được gửi đến.

Phan Lê Hân giơ tay mở nó, đúng video mà vệ sĩ quay được lúc đó, Phan Lê Hân đã xem đi xem lại rất nhiều lần, mỗi lần xem là trong lòng anh ta là mỗi lần đau.

Đây có phải là tình yêu bình thường mà cô ấy muốn không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui