Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Nét mặt thanh tuấn của Cung Dạ Tiêu trầm xuống vài phần: "Bà ta chửi cái gì vậy? "

" Thật là khó nghe, bà ta nói chị Ly Nguyệt có người sinh nhưng không có người dạy, còn nói chị Ly Nguyệt câu dẫn chồng trước. Cung tiên sinh, lát nữa anh gặp chị Ly Nguyệt anh khuyên chị ấy đi". Nói xong, Đường Duy Duy cũng không dám làm phiền nữa, vẫy tay một hồi: " Cung tiên sinh, tôi đi trước đây."

Cung Dạ Tiêu gật đầu, ánh mắt trầm lặng rơi vào một chỗ, hôm nay cô áy đã phải chịu đựng nỗi oan ức này?

Phu nhân họ Thẩm? Chẳng lẽ lại mẹ vợ Lục Tuấn Hiên? Cung Dạ Tiêu hừ lạnh một tiếng, nhà họ Thẩm cũng đến đây bắt nạt cô sao?

Cửa sổ xe Cung Dạ Tiêu từ từ đẩy lên, không đầy hai phút sau, bóng dáng Trình Ly Nguyệt bước ra cửa lớn. Cô vuốt vuốt tóc, một thân áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy đen rất chỉnh tề, lộ ra đôi chân thon dài, nhưng trong mắt người đàn ông trong xe, người con gái này đầy gợi cảm.

Cung Dạ Tiêu chớp chớp mắt, đột nhiên đẩy cửa xuống xe. Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu liền nhìn thấy thân ảnh đĩnh đạc mê người, tim cô bất giác đập mạnh một cái, như sợ rằng bị người khác phát hiện.

Cung Dạ Tiêu bất giác giơ tay túm lấy cổ tay cô, lôi đến trước xe rồi để cô ngồi vào trong xe.

Sauk hi Trình Ly Nguyệt ngồi xong hắn mới ngồi vào xe, ghế sau xe rõ ràng có hơi chật chội.

Vệ sĩ từ từ khởi động xe. Vách ngăn rơi vào khuôn mặt của cô, Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn: " Trên mặt tôi có dính gì sao?"

" Mắt em làm sao lại đỏ?" Cung Dạ Tiêu bức bách cô, hỏi.

Đôi mắt của Trình Ly Nguyệt có chút bối rối, hoảng loạn, cô vội vàng giải thích: " Là do tôi đêm qua thức đêm đó mà."

Nếu như Cung Dạ Tiêu không nghe được những lời kia của Đường Duy Duy, hắn thật không dám tin. Nhưng mà hắn biết tất cả, nghe những lời nói dối của cô, tim hắn nhói đau.

" Xem nào"- Khuôn mặt tuấn tú của Cung Dạ Tiêu áp sát vào mặt cô.

" Có gì đâu mà phải xem!" Trình Ly Nguyệt sợ hãi né tránh.

Ngón tay thon dài của hắn dơ ra, nắm lấy cằm của cô, ép Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn về phía hắn. Đôi mắt hồng ươn ướt của cô chạm vào đôi mắt âm u trầm lắng của hắn.

Làn sương mờ nơi đáy mắt cô lại dày thêm vài phần. Cô muốn trốn tránh hắn, không muốn để cho hắn nhìn thấy được bộ dạng yếu mềm của cô.

Nhưng người đàn ông đó không cho phép.

" Nói cho tôi biết, sáng nay đã xảy ra chuyện gì?" Cung Dạ Tiêu thấp giọng hỏi, muốn từ miệng cô để nắm rõ tình tiết sự việc.

Trình Ly Nguyệt mở to mắt, hắn đã biết rồi sao? Tại sao hắn lại biết chuyện xảy ra sáng nay?

" Không...không có chuyện gì hết." Trình Ly Nguyệt lấp liếm.

Người đàn ông khẽ cau mày: " Đừng giấu giếm, tôi biết hết cả rồi, mẹ Thẩm Quân Dao chửi em đúng không?"

" Anh... tại sao anh lại biết?" Trình Ly Nguyệt chấn kinh, chuyện này làm sao có thể truyền đến tai hắn được?"

Cung Dạ Tiêu bất đắc dĩ nói: " Là trợ lý của em nói với tôi."

" Duy Duy?" Trình Ly Nguyệt dở khóc dở cười, Duy Duy đúng là một đứa trẻ ngoan. Nhưng làm sao cô ấy có thể nói chuyện này với Cung Dạ Tiêu được.

Cung Dạ Tiêu thấy cô giấu giếm cảm xúc, đôi tay nắm chặt lấy tay cô để trên đầu gối: " Tôi nói rồi, bất kể chuyện gì của em tôi đều có thể giúp đỡ. Có oan ức gì có thể nói với tôi."

Nếu như là người con gái khác khi nghe những lời này sẽ cảm động mà tuôn ra một tràng kể khổ. Nhưng Trình Ly Nguyệt không phải loại người như vậy. Cô rút tay lại, điềm tĩnh: " Không cần đâu, chuyện của tôi không muốn làm phiền người khác."

" Ở trong lòng em tôi là người ngoài sao?" Sắc mặt Cung Dạ Tiêu tỏ vẻ không thích.

" Chuyện này tôi tự mình xử lý." Trình Ly Nguyệt không còn cách nào khác liền đổi cách nói.

Cung Dạ Tiêu càng không vui nhìn chằm chằm vào cô: " Phương thức xử lý của cô là làm khổ chính mình đúng không?"

Trình Ly Nguyệt lúng túng đỏ mặt, cô cắn môi phản bác: " Anh đừng nghĩ tôi vô dụng đến thế được không? Mỗi người đều có phương thức xử lý khác nhau. Không phải như anh có thể nghênh ngang mà đi."

Cung Dạ Tiêu thấy cô rảnh rỗi mà trêu chọc hắn, môi khẽ hạ xuống: "Tôi có thể giúp em."

Trình Ly Nguyệt lập tức lắc đầu, ánh mắt cự tuyệt nói: " Không cần, tôi không muốn nợ anh gì hết."

"Tôi có thể miễn phí giúp em, tôi có biện pháp để mẹ của Thẩm Quân Dao phải đến công ty em xin lỗi." Cung Dạ Tiêu lời lẽ chắc nịch nói.

Điều này Trình Ly Nguyệt không nghi ngờ một chút nào.

Chuyện của Lục Nhã Tình và bạn cô ta lần trước rõ ràng là thủ đoạn của người đàn ông này. Đến nhà họ Lục cũng bị hắn uy hiếp, nói gì đến nhà họ Thẩm. Nhà họ Thẩm bây giờ không bằng nhà họ Lục.

Trình Ly Nguyệt khuôn mặt nghiêm túc nói: "Cung Da Tiêu, tôi thực sự không cần đến sự giúp đỡ của anh, cảm ơn anh quan tâm, tôi có thể xử lý được việc của mình."

Cung Dạ Tiêu thấy cô khuôn mặt khí khái, chỉ còn cách thở dài buồn bực: "Được rồi, theo ý em."

Bọn họ đến phòng bao trong nhà hàng rồi gọi món, Trình Ly Nguyệt chỉ gọi có hai món, còn lại Cung Dạ Tiêu gọi. Tâm trạng cô hôm nay không tốt, khuôn mặt nhỏ nặng nề trùng xuống.

Cung Dạ Tiêu có chút buồn bực, người con gái này còn cố tỏ ra vẻ quật cường? Hắn nguyện ý giúp cô, mà cô lại thẳng thắn từ chối hắn.

Hành vi của mẹ Thẩm Quân Dao cô cũng chỉ có cách nhẫn nhịn mà thôi, nhưng cô hy vọng bọn họ có thể chấm dứt ở đây.

Cung Dạ Tiêu gọi thêm cho cô một bát tổ yến, đưa đến trước mặt cô: "Ăn đi! Em dạo này phải bồi bổ để hạ nhiệt."

Trình Ly Nguyệt mím môi nhịn cười. Người đàn ông này thật chu đáo, cô cầm lấy chiếc thìa bắt đầu ăn. Trong khi người đàn ông trước mặt cô đã ăn no rồi, ánh mắt thâm thúy tựa như màn đêm dừng trên người cô, khiến cô không biết làm thế nào.

Hắn trước giờ chưa bao giờ muốn có một người phụ nữ ỷ lại hắn như thế này. Nếu như là người phụ nữ khác, e là đã sớm cùng hắn ngọt ngào triền miên rồi. Trái lại, người phụ nữ này luôn kiêu ngạo, như một bông hồng gai, nếu như nắm chặt sẽ khiến người nắm bị thương.

Trình Ly Nguyệt vừa ăn xong bát tổ yến, điện thoại cô chợt vang lên. Cô nhìn điện thoại, thì ra là Đường Duy Duy: "Alo, Duy Duy."

"Chị Ly Nguyệt, không hay rồi, Thẩm phu nhân kia lại đến cửa phòng làm việc của chúng ta treo một bức băng rôn để chửi chị."

"Cái gì?" Trình Ly Nguyệt đột ngột đứng lên, khuôn mặt đầy nộ khí – "Trên đó viết cái gì?"

Đến đoạn này Đường Duy Duy không dám nói nữa: "Chị Ly Nguyệt, chị đến xem đi."

Trình Ly Nguyệt cúp điện thoại, tức giận điên người, bà Thẩm này thật không biết điểm dừng.

"Sao vậy?" Cung Dạ Tiêu thấy mặt cô trắng bệch khó coi, liền vội vàng hỏi.

Trình Ly Nguyệt có tức giận cũng không muốn hắn đến xem, liền vội vàng đứng dậy nói: "Tôi có chút việc cần quay về công ty, cảm ơn anh vì bữa trưa."

Nói xong, cô cầm túi xách muốn rời đi, Cung Dạ Tiêu cũng đứng dậy. Hắn kêu quầy thanh toán gửi phiếu đến công ty, lập tức cùng Trình Ly Nguyệt rời đi.

====

End chương 151


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui