Tịch Phong Hàn hít sâu, hắn nhất định phải xác nhận một chuyện. Hắn quay sang nhìn Dương Vân Nhược nói: “Xin lỗi em, anh ra đây một chút.”
Dương Vân Nhược chưa kịp trả lời, hắn đã bước nhanh đến bên cạnh đội trưởng đội vệ sĩ, nói nhỏ với hắn ta vài câu, sau đó nhanh chóng bước đến cầu thanh máy lên lầu. Dương Vân Nhược thấy hắn nôn nóng dời đi, vẻ mặt khó hiểu.
Dưới đài, từ lúc có người đột nhiên ngất xỉu, bây giờ Trình Ly Nguyệt và Cung Muội Muội cũng đã hồi phục lại tinh thần. Lúc này, nhìn thấy Dương Vân Nhược đang đi về phía mình, Trình Ly Nguyệt và Cung Muội Muội cùng nhau nở nụ cười đón tiếp cô ta.
Trình Ly Nguyệt nhìn thấy cô ta, mỉm cười: “Em nên gọi chị một tiếng chị dâu, mặc dù chị kém hơn em hai tuổi, nhưng vẫn phải theo phép tắc.”
Dương Vân Nhược xấu hổ cười, mấy câu vừa rồi của Tịch Phong Hàn đã nói rõ thân phận của cô, cô cảm nhận được tất cả khách mời ở đây, đều nhìn cô với ánh mắt kính trọng.
“Hình như người vừa nãy bị ngất xỉu là bạn học của chị.” Dương Vân Nhược có chút lo lắng.
“Sao cô ấy lại ngất xỉu vậy?” Cung Muội Muội tò mò hỏi.
“Chị cũng không rõ nữa.”
“Mong rằng không việc gì, vừa nãy em nhìn thấy có một cô gái đưa cô ấy đi.”
“Ừ, đấy là nữ vệ sĩ chuyên chăm sóc bảo vệ cho cô ấy.”
“Anh trai em đâu? Sao anh ấy không ở trên đài?”
“Chị cũng không biết, vừa nãy anh ấy nói có chút chuyện gấp cần xử lý nên lên tầng hai rồi.”
Dương Vân Nhược lắc đầu, nhưng trong lòng cô lại hiểu rõ hắn muốn làm gì.
“Chúc mừng chị.” Cung Muội Muội chúc mừng cô ta.
“Cảm ơn em.” Dương Vân Nhược gật đầu cười, rất nhiều người xung quanh đang tiến về phía cô ta chúc mừng. Dương Vân Nhược gật đầu cười đáp lại, nhưng trong mắt hiện lên chút cô đơn, lúc này, cô hy vọng được cùng Tịch Phong Hàn đón nhận lời chúc.
Lúc này Lăng Hy đi vệ sinh quay lại, nghe Chiến Tây Dương nói Giản Hinh đưa cô gái bị ngất rời đi rồi khiến hắn rất buồn. Trong lúc như vậy hắn nên ở bên cạnh giúp đỡ cô.
“Cô ấy phụ trách bảo vệ tiểu thư nhà nào vậy?”
“Cháu gái Bùi gia.”
“Chắc lúc này cô ấy đang ở bệnh viện, Giản Hinh cũng ở đó, cho nên Tây Dương này, tôi không thể ở cùng cậu rồi, tôi đi tìm Giản Hinh đây.”
“Này! Lăng Hy, cậu làm vậy có tác dụng không?”
“Cứ đến bám theo cô ấy thật nhiều là được mà!” Lăng Hy nói xong, liền đến cạnh hắn ta giật lấy chìa khóa xe: “Cho tôi mượn một lúc.”
Chiến Tây Dương bất đắc dĩ nhìn Lăng Hy rời đi, hắn thở dài một hơi, đi về phía Trình Ly Nguyệt. Hắn chào thân thiết với cô: “Hi, em họ, chúc mừng hạnh phúc!”
Trình Ly Nguyệt cười, đùa với hắn nói: “Lần này, đến lượt anh bị mẹ em và cậu giục kết hôn rồi, anh họ à, anh chuẩn bị tinh thần đi!”
Chiến Tây Dương buồn phiền thở dài: “Anh vẫn có thể chống đỡ được mấy năm nữa.” Nói xong, hắn mới phát hiện không thấy anh họ ở trên khán đài, quay sang hỏi Dương Vân Nhược: “Chị dâu, anh em đâu?”
Tiếng chị dâu này khiến cho Dương Vân Nhược cảm thấy rất xấu hổ. Dù chưa chính thức kết hôn, nhưng mọi người đều đã thừa nhận cô rồi, cô cười nói: “Chắc đang xử lý công việc trên tầng hai rồi!”
Phòng nghỉ trên tầng hai. Hai vệ sĩ đang canh ở cửa, đội trưởng đội vệ sĩ tay cầm một chiếc ipad bước vào. Thân hình cao lớn của Tịch Phong Hàn đang đứng ở cạnh cửa sổ bên ghế sofa, hình như có chút căng thẳng.
Lúc đội trưởng đội vệ sĩ cầm ipad tiến vào, hắn lập tức hỏi: “Có phải cô gái đó đang ở đây không?”
“Tổng Thống, ngài tự mình xem, có phải cô gái này không?” Đội trưởng đội bảo vệ mở ipad, màn hình hiện ra hình ảnh nhân viên phục vụ bàn trong bữa tiệc đang đứng bên cạnh người con gái đó. Chỉ là một góc mặt nhưng trái tim của Tịch Phong Hàn vẫn rung lên mạnh mẽ. Hắn nhìn vào màn hình, chăm chú nhìn người con gái đó, trong đầu trống rỗng. Hắn cảm giác lồng ngực như sắp vỡ ra, trái tim như sắp vỡ tung, hô hấp cũng trở lên khó khăn.
Hắn đưa tay ra ôm ngực, vệ sĩ bên cạnh thấy vậy, lo lắng hỏi: “Tổng Thống, ngài không sao chứ!”
Tịch Phong Hàn xua tay, âm thanh khàn khàn nói: “Không sao! Còn video nào không?”
Đội Trưởng đội vệ sĩ lập tức mở đến đoạn Bùi Mạn Lâm ngất xỉu ra. Trong video là hình ảnh cô gái đó nhanh chóng chạy đến bên Bùi Man Lâm. Cuối cùng, khuôn mặt của cô cũng hiện rõ trên màn hình, một lần nữa khiến Tịch Phong Hàn vui đến phát điên. Hắn suýt chút nữa không kiềm chế được mà gọi ra tên cô.
Nhưng cuối cùng, trong sâu thẳm đáy lòng hắn vẫn gọi tên cô, Hỏa Hỏa, em chưa chết, em vẫn còn sống, em vẫn còn sống.
Có điều, qua màn hình, Tịch Phong Hàn vẫn có thể cảm nhận được vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng của cô. Nếu cô tham gia bữa tiệc này thì chắc chắn cô sẽ gặp hắn ở đây. Dù cô có đưa Bùi Mạn Lâm đi, nhưng khi cô nhìn lướt qua hắn, đôi mắt chỉ còn cảm giác xa lạ. Tịch Phong Hàn cũng có chút nghi ngờ về điểm này.
Nếu cô là Hỏa Hỏa, sao cô có thể không nhận ra hắn? Hắn suýt nữa thì tự tay giết cô, mà cô lại có thể điền tĩnh chỉ nhìn lướt qua hắn rồi rời đi?
“Tổng Thống, tên của vị tiểu thư này là Giản Hinh, thân phận của cô ấy là vệ sĩ lão gia Bùi Thanh đưa đến.” Vệ sĩ báo cáo thông tin mà hắn tạm thời tra được.
“Giản Hinh? Đây là tên của cô ấy?” Sau khi nghe xong Tịch Phong Hàn kinh ngạc, hắn càng muốn biết sau khi Hỏa Hỏa bị rơi xuống nước đã xảy ra chuyện gì. Một năm nay, cô sống ra sao, sao cô lại nhìn hắn bằng ánh mắt lạ lẫm như vậy?
Vệ sĩ gật đầu: “Vâng! Cô ấy là vệ sĩ chuyên dụng của Bùi gia.”
Tịch Phong Hàn hít sâu: “Cũng chính là vệ sĩ của cháu gái vừa bị ngất của Bùi gia?”
Tịch Phong Hàn nhớ lần trước hắn ngồi máy bay tư nhân gặp qua một lần, chỉ là hắn chẳng có chút ấn tượng gì về cô gái này.
“Vâng, đã được đưa đến bệnh viện Hoàng Gia rồi.”
Tịch Phong Hàn nhíu mày, đột nhiên quyết định nói: “Sắp xếp giúp tôi, tôi muốn đến bệnh viện thăm Bùi tiểu thư, ngay bây giờ.”
“Tổng Thống, ngài không định ở lại tiếp tục bữa tiệc sao?”
“Để nghị viên Sở thay tôi tiếp tục đi!” Nói xong, Tịch Phong Hàn quay người nói với Trì Dương: “Nói với Vân Nhược, tôi có chuyện đi trước.”
“Tổng Thống, ngài chắc chắn muốn làm vậy sao?” Giọng của Trì Dương có chút lo lắng.
Tịch Phong Hàn quay đầu nói với cô: “Tôi phải đi xác nhận cô ấy đã bình an.”
Cô ấy!
Chỉ có Trì Dương mới biết: “Cô ấy” không phải Bùi Mạn Lâm, mà là cô vệ sĩ tên Giản Hinh. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé