Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Khi Lăng Hi đợi Hỏa Hỏa cúi đầu ăn chút đồ ăn xong, anh ta đột nhiên nhớ đến lần trước Chiến Tây Dương lại cười nhạo anh ta không có bản lĩnh, anh ta lén lút lấy điện thoại ra, chụp chộm tấm ảnh cô gái đối diện, sau đó anh ta âm thầm cố ý tìm số điện thoại của Chiến Tây Dương.

Đem hai tấm ảnh này gửi cho anh ta, thuận tiện nói, “Nhìn sức hấp dẫn của anh đi! Còn là rất mạnh.”

Tiệc rượu nhà họ Tịch cũng bắt đầu, bữa tối phong phú, nâng ly cùng chúc mừng, Chiến Tây Dương đang uống rượu vang, chiếc điện thoại để bên cạnh âm thanh tin nhắn chuyển đến, anh ta cầm lên xem, lập tức nhẹ nhàng mở to mắt, không dám tin mở to tấm ảnh, quả nhiên là Giản Hinh.

Không ngờ đến người anh em tốt đã có thể hẹn cô ta ra ngoài ăn cơm, quả nhiên làm anh ta không dám coi thường rồi.

Đột nhiên, Chiến Tây Dương nhớ đến lần trước nghe Lăng Hi nói, lần trước ở bệnh viện, anh họ đã nhìn thấy người con gái này, mà chức vụ người con gái này chính là vệ sỹ của Hoàng gia, xem ra anh ta buộc phải để anh họ nhìn thấy hình dáng của cô ta.

Chiến Tây Dương quay đầu nhìn thấy cách đó một bàn, Tịch Phong Hàn và Dương Vân Nhược sánh vai ngồi cùng nhau, anh ta trước tiên phải chịu đựng bây giờ cho anh ta xem ý tưởng tin tức.

“Nào, chúng ta lại kính Phong Hàn và Vân Nhược một ly, chúc cho hai người bọn họ hòa thuận, sớm sinh quý tử.” Chiến lão gia nâng ly, là người có tuổi lớn nhất ở đó, là trưởng gia đình, cũng là người đáng được tôn kính.

Tất cả mọi người cùng nâng lý, cùng nhau nâng ly hướng về Tịch Phong Hàn và Dương Vân Nhược, Tịch Phong Hàn anh mắt mỉm cười, đón nhận chúc phúc của mọi người, Dương Vân Nhược uống nước hoa quả, trong khoang mắt cảm động rơi nước mắt, cô ta vừa ngồi xuống, đột nhiên che môi khóc lên.

“Vân Nhược, khi vui mừng như này, khóc làm gì?” mẹ của cô ta kinh ngạc ngăn vào vai cô ta.

Ánh mắt của Tịch Phong Hàn cũng âm thầm nhìn người cô ta, anh ta giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cô ta, “Vân Nhược...”

“Em vui, em rất vui...” Dương Vân Nhược tuy ánh mắt rưng rưng nước mắt, nhưng cười rất vui, “Em tối nay thật sự rất vui...”

Tịch phu nhân lập tức nhìn Trình Ly Nguyệt bên cạnh nói. “Ly Nguyệt, con đi dìu Vân Nhược lên trên lầu nghỉ ngơi một chút đi.”

“Dạ, thưa mẹ.” Trình Ly Nguyệt cười nhẹ đi qua đó, cô ta có thể hiểu sự vui mừng và kích động của Dương Vân Nhược, cô ta nhìn ra, rất yêu anh trai.

Sự hứng thú của Dương Vân Nhược cũng có chút tan vỡ, không chịu được, cô ta dưới sự dìu đỡ của Trình Ly Nguyệt, đi ra cầu thang lầu hai, đằng sau, Tịch Phong Hàn đặt ly rượu xuống, bước nặng nề đi cùng lên lầu.

“Được rồi, mọi người tiếp tục ăn uống nhé” Tịch phu nhân sẽ chăm sóc mọi người, Cung Dạ Tiêu chủ động đứng dậy kính rượu Tổng thốn trước Chiến lão gia, Tổng thống trước Chiến lão gia lập tức nhìn anh ta tràn đầy tán thưởng, “Dạ Tiêu à! Cháu là nhân vận đại diện điển hình của giới thương mại quốc gia chúng ta, ta rất lạc quan với triển vọng của cháu, sau này, ủng hộ nhiều hơn nữa công việc của Phong Hàn.”

“Đều là người một nhà, điều đó là đương nhiên ạ.” Cung Dạ Tiêu cười một cái, lúc này, đứa trẻ Cung Vũ Ninh ngồi bên cạnh không chịu bảo mẫu ôm, liền ỷ nại vào vòng lòng của cha, do cha gắp thức ăn cho nó ăn, hình dáng dễ thương tinh danh,

Ông ta trước khi tắt thở, nhìn thấy con trai lấy vợ sinh con, ông ta không còn hối tiếc điều gì cả.

Trong phòng nghỉ lầu hai.

Trình Ly Nguyệt dìu Dương Vân Nhược ngồi lên ghế sô pha, cô ta rút ra một tờ khăn giấy đưa cho cô ta, Dương Vân Nhược nhẹ nhàng lau vệt nước mắt loang lổ trên mặt, có chút ngượng ngùng nói, “Cảm ơn em, Ly Nguyệt.”

Trình Ly Nguyệt cười an ủi một tiếng, “Chị nghỉ nghơi thật khỏe đi.”

Lúc này, hình dáng của Tịch Phong Hàn bước vào, Trình Ly Nguyệt nhìn thấy anh trai đến, cô ta đương nhiên không thể ở đây tiếp nữa, cô ta cười nói, “Anh, em đi chăm sóc các con đây, ở đây giao cho anh nhé!”

Tịch Phong Hàn chớp mắt cười một chút, “Em đi đi!”

Sau khi Trình Ly Nguyệt đi, ánh mắt của Tịch Phong Hàn có chút lo âu nhìn vào người của Dương Vân Nhược, anh ta biết, nước mắt vừa rồi của Dương Vân Nhược, cũng phải phải là vui mừng mà khóc, đại khái là do anh cả!

“Vân Nhược, tối nay ngồi ở đây đều là người nhà, có việc gì, em có thể nói ra, đừng để trong lòng,” Tịch Phong Hàn ngồi bên cạnh cô ta.

Dương Vân Nhược đột nhiên cô ta hung hãn nhào vào lòng của anh ta, đưa tay ôm vào eo của anh ta, từ khi cô ta cùng anh ta yêu nhau, đến nay chưa bao giờ có cự ly gần như này, gần đến mức cô ta ngửi được mùi trên người đàn ông, cô ta hốt hoảng trong lòng, nay có một loại cảm giác yên bình hiếm có.

Tịch Phong Hàn hơi cứng người lên, tay của anh ta giơ lên, khuôn mặt tuấn tú có mấy phần không biết phải làm gì.

“Để em ôm một cái được không? Chỉ ôm một cái thôi, không yêu cầu cái khác.” Dương Vân Nhược nhẹ nhàng cúi đầu, gần như khẩn cầu.

Tịch Phong Hàn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai của cô ta, “Có phải là vì chuyện sáng nay anh nói không, đã làm cho em khó chịu? nếu như em muốn từ hôn, vẫn còn kịp đấy.”

Dương Vân Nhược nhắm mắt thật chặt, nhưng dứt khoát kiên định nói, “Không, em không muốn từ hôn.”

Tịch Phong Hàn thở dài một tiếng, “Em tội gì phải như này? Em không cần lấy cuộc sống tốt đẹp của em, để buộc vào người của anh.”

“Anh có phải cả đời này chỉ yêu một người con gái đó?” Dương Vân Nhược ngẩng đầu với sắc mặt tái nhợt, có chút mất mát hỏi.

Ánh mắt Tịch Phong hàn trầm lẵng nhìn cô ta, nhẹ gật đầu, điểm này, khi ở một năm trước Hỏa Hỏa nhảy xuống sông, anh ta đã quyết định rồi, người phụ nữ này sẽ in dấu trong tim anh ta, một đời một kiếp, cũng không có người nào khác có thể thay thế.

Đáp án này đối với Dương Vân Nhược mà nói, đó là trong dự đoán trước, cùng lúc, cũng là tần nhẫn, cô ta quả nhiên đến cả tư cách để yêu cũng không có.

Cô ta tiếp tục nhẹ nhàng vùi trong lòng của anh ta, “Phong Hàn, em yêu anh, em không yêu cầu nhiều, chỉ cho em một chút thời gian... em... chỉ muốn ở bên anh thêm chút nữa.”

Nói xong, người của Dương Vân Nhược đột nhiên từ trong vòng tay của anh ta trượt đi, khi Tịch Phong Hàn nhận thức được ra, ra sức ôm người của cô ta, chỉ nhìn thấy Dương Vân Nhược ở trong vòng tay anh ta mà ngất xỉu đi.

“Vân Nhược? Vân Nhược?” Tịch Phong Hàn bế ngang cô ta dậy, bước nhanh xuống lầu.

Dưới lầu, mọi người đang chạm ly lẫn nhau, nhìn thấy Tịch Phong Hàn bế Dương Vân Nhược xuống lầu, đều giật mình hốt hoảng.

“Vân Nhược bị sao vậy?”

“Cô ta đột nhiên ngất đi, ta sẽ lập tức đưa cô ta đi bệnh viện.”

“Cái gì? Tại sao lại như vậy?” Tịch phu nhân và cha mẹ nhà họ Dương đều vội vàng đi đến, nhìn đôi mắt nhắm tịt, Dương Vân Nhược với sắc mặt nhợt nhạt, đều hoảng hốt lo lắng.

Sau hai phút đội xe của Tịch Phong Hàn, tốc độ đưa Dương Vân Nhược bị hôn mê rời đi, theo sau, vợ chồng nhà họ Dương và người thân của nhà họ Dương đi thẳng đến bệnh viện.

“Tại sao lại như này?” Tịch phu nhân ngồi trên ghế sô pha, tinh thần đầy lo lắng, “Đang khỏe mạnh như vậy tại sao lại bị ngất được chứ?”

“Mẹ, đừng lo lắng, chị dâu trẻ như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Trình Ly Nguyệt an ủi một tiếng.

Tịch phu nhân đưa tay nhẹ nhàng cầm vào tay của cô ta, “Ly Nguyệt, qua một tháng nữa, đợi có tất cả kết quả của mẹ, con có thể tiếp nhận điều trị rồi.”

“Vâng! Con sẽ đợi kết quả, con cũng muốn nhanh một chút tìm được ký ức trước đây quay lại.” Trình Ly Nguyệt gật gật đầu, tuy hiện nay tình yêu của Cung Dạ Tiêu đối với cô ta, có thể không còn giữ lại được chút nào, nhưng với cô ta đó là những ký ức quý giá, cô ta vẫn muốn tìm lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui