Trong vườn có rất nhiều quan khach và phu nhân đang dạo chơi, Hoả Hoả mặc chiếc váy màu hồng tựa như tiên nữ trong thời cổ đại bước chậm về khu vườn mang màu sắc cổ kính, vẻ xinh đẹp kiều diễm của cô khiến người ta phải trầm trồ, vài thanh niên trẻ tuổi cứ dõi theo bước chân cô.
Lúc này Lăng Hy lại thấy vô cùng lo lắng, dù gì trước mắt Sở gia cũng có hơn hai mươi thanh niên, huống hồ lần này lại mời nhiều quan khách đến vậy, anh vừa có cảm giác tự hào lại vừa thấy có mối nguy hiểm cận kề.
“Lăng Hy, anh ở đây đợi em một chút, em vào nhà vệ sinh.” Hoả Hoả nói với Lăng Hy.
“我陪你去。”凌熙怕她会迷路。
“Để anh đi cùng em.” Lăng Hy sợ cô lạc đường.
“Không cần đâu, em tự đi được, anh ở đây đợi em.” Hoả Hoả nói xong, cô cũng muốn một mình đi làm vài việc nhưng cô hoàn toàn không phát hiện ra Trì Dương đang đứng ở một chỗ không xa theo dõi cô, đây là mệnh lệnh của Tịch Phong Hàn.
Thấy Hoả Hoả và Lăng Hy không ở cùng nhau nữa, Trì Dương bèn gọi số của Tịch Phong Hàn nói với anh: “Tịch thiếu gia, cô Hoả Hoả đi một mình tới phía đông của khu vườn rồi, anh có muốn gặp cô ấy không?”
“Ừ!” Bên kia một giọng trầm cất lên.
Hoả Hoả đi tìm nhà vệ sinh, người giúp việc chỉ hướng cho cô một chỗ ở trong khu vườn. Hoả Hoả không phải đi vệ sinh mà cô muốn quan sát tình thế xung quanh xem xem có cơ hội gặp được ba đôi vợ chồng Sở gia hay không.
Lúc này ở khu vườn hầu như cũng chẳng còn mấy khách nữa, sắp đến 11 giờ rồi, mọi người đều đã đi về hướng sảnh lớn. Hoả Hoả đang thấy bối rối không biết đi về hướng nào đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, tiếng chân trầm ổn lại có lực.
Hoả Hoả nghe thấy tiếng bước chân liền có dự cảm, cô quay đầu quả nhiên thấy người đàn ông bước ra từ sau cái cây.
Ánh mắt Hoả Hoả hiện lên nỗi đau thương, cô nhìn anh bước lại hít một hơi thật sau rồi mở miệng: “Tôi vô cùng cảm thấy đáng tiếc vì việc phu nhân của anh qua đời.”
“Sao em không nói lời nào đã bỏ đi?” Tịch Phong Hàn nheo mắt chất vấn, đôi mắt sâu thẳm của anh quan sát cô, hôm nay cô mặc màu hồng quả thật hợp chết đi được, nó trông cô vừa trẻ trung lại vừa tươi tắn, còn mê hồn hơn cả những bông hoa sơn trà màu hồng xung quanh.
Hoả Hoả nhếch méo cười: “Ngài tổng thống hỏi câu này buồn cười quá, lẽ nào tôi còn có tư cách đến tham dự lễ cưới của ngài, tặng ngoài hậu lễ sao? Tôi cũng có đời sống riêng của mình, tôi nghĩ mình muốn đi đâu cũng chẳng cần nói với ngài.”
Tịch Phong Hàn bất ngờ, anh khàn giọng hỏi: “Em khôi phục trí nhớ rồi sao?”
Hoả Hoả nhìn anh, ánh mắt có sự ai oán khó nói thành lời: “Đúng thế, tôi nhớ ra rồi, tôi biết mình là ai, tôi cũng biết trước đây chúng ta thế nào.”
Trái tim Tịch Phong Hàn như thắt lại, thân hình cao lớn của anh tiến tới gàn cô: “Vậy em trách tôi sao?”
Hoả Hoả nghe xong liền hiểu ngay anh đang nói về chuyện gì, anh nói về việc bắn phát sung đó vào cô, Hoả Hoả lắc đầu, đôi mắt trong veo nhìn anh, nói lên lời từ trong tim: “Tôi không hối hận về bất cứ điều gì trong quá khứ, cũng chẳng trách anh, đó là hậu quả tôi đáng phải nhận.
Tịch Phong Hàn nghe xong lồng ngực đau nhói, anh nhìn cô, nắm đấm bóp chặt: “Hoả Hoả... em và người đàn ông đó là mối quan hệ gì?”
Trong đầu Hoả Hoả hiện lên hình ảnh Sở Nhan đứng bên cạnh anh, cô nhếch môi cười: “Anh đang nói Lăng Hy à? Anh ấy hiện giờ là bạn trai tôi.”
“Hai người qua lại thật rồi sao?” Ánh mắt Tịch Phong Hàn thoáng lên sự đau khổ, dường như đáp án này khiến anh khó mà chấp nhận được.
Hoả Hoả vô cùng nhạy cảm, cô nhìn ra được sự đố kỵ trong ánh mắt của người đàn ông trước mặt, thở dài nói: “Bây giờ chúng ta có phải đều có thể bắt đầu lại từ đầu không? Anh có cuộc sống của mình, còn tôi cũng có cuộc sống của tôi, chúng ta không còn dính dáng gì đến nhau nữa.”
Hay cho câu không còn dính dáng gì đến nhau nữa, khuôn mặt Tịch Phong Hàn sầm lại, dường như có sự không cam tâm giằng xé trong đôi mắt anh.
“Vậy hôm nay em xuất hiện ở đâu là vì cái gì? Chỉ đơn giản là tới dự tiệc cũng bạn trai sao?” Trái tim Tịch Phong Hàn như lửa đốt mà chẳng làm được gì, chỉ có thể hỏi một câu chẳng lien quan.
Vậy nhưng Hoả Hoả lại vô cùng nhạy ảm, cô mở to mắt: “Anh nói vậy là ý gì?”
“Theo thân phận trước đây của em thì tôi có phải là có quyền nghi ngờ em mưu đồ bất chính?” Tịch Phong Hàn nghiến răng, nhìn chằm chằm vào cô.
Đôi mắt Hoả Hoả dường như phủ một màn sương bi thương, cô muốn nói gì đó nhưng lại bị người tàn ông kia giữ chặt tay lại: “Bây giờ tôi có quyền chất vất em, đi theo tôi.”
Người đàn ông khoá chặt cánh tay cô lại, anh dùng sức rất mạnh, Hoả Hoả hoàn toàn có thể lựa chọn phản kháng nhưng cô lại không làm vậy, trái tim cô chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như lúc này, anh nghi ngờ cô, đến bây giờ anh vẫn nghi ngờ cô?
Lúc này sau vườn cũng chẳng có mấy người, khi Tịch Phong Hàn đến thấy có mấy phòng nghỉ không có ai nên bây giờ anh áp giải Hoả Hoả đẩy vào trong đó, rồi mình cũng vội vàng đi vào, khoá chặt cửa.
Hoả Hoả thở nhẹ nhìn anh, lông mày hơi nhíu lại nhưng lập tức cười phá lên: “Nếu anh thấy tôi mưu đồ bất chính vậy đối tượng tôi nên ra tay chẳng phải là anh hay sao? Anh nhốt tôi một mình trong này lẽ nào không sợ tôi sẽ làm gì anh...”
“Em ra tay đi, em muốn làm gì cũng được.” Giọng trầm của Tịch Phong Hàn cất lên, dường như anh cố tình đưa mình ra để cô dễ dàng thích sát.”
Hoả Hoả bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này chất vấn cô là giả, nghi ngờ cô cũng là giả, anh ta chỉ đơn giản là muốn tìm một chỗ nhốt cô lại mà thôi.
“Đừng đùa nữa, Lăng Hy đang tìm tôi.” Hoả Hoả nói xong định ra mở cửa.
Một giây sau, than hình cao lớn của người đàn ông đó ép cô vào tường, ngón tay thuôn dài bóp lấy cằm cô, che giấu ngọn lửa sôi sục: “Tôi còn chưa chất vấn em xong, em không được đi đâu cả.”
Cô bỗng nhiên bị ép vào tường, anh lại dựa sát vào cô như vậy, gần tới cảm nhận được hơi thở của anh, Hoả Hoả vốn có bản lĩnh xuất sắc nhưng không hiểu vì sao mỗi lần đứng trước người đàn ông này cô lại trở thành một cô gái yếu đuối sức trói gà không chặt.
Tịch Phong Hàn... anh đừng làm vậy! Thả tôi ra.” Hoả Hoả phản kháng yếu ớt, cô dùng một tay đẩy anh ra, nhưng bàn tay của người đàn ông đó lại khoá chặt cổ tay cô ấn vào tường, Hoả Hoả theo bản năng dùng tay còn lại, nhưng cái tay đó cũng bị anh ta làm như vậy.
Trong chớp mắt, tư thế của ai người càng trở nên vô cùng mờ ám. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé