Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Thấm thoắt Tịch Phong Hàn cũng đã nằm viện được ba ngày, đoạn video anh ghi hình đã giải quyết được một số chấn động nhỏ ở trong nước, và còn cả những suy đoán của quốc tế. Đợi sau khi vết thương của anh đỡ hơn, một số nghị viên quan trọng cũng được sắp xếp tới thăm anh. Lúc này Tịch Phong Hàn đã có thể ngồi trên giường.

Anh mặc một chiếc áo len tối màu, không nhìn ra mức độ thương tích, không khác gì so với ngày thường, trong mắt người khác, Tịch Phong chắc chỉ như là bị cảm.

Tất cả những điều này đều nhờ có Sở Duyệt ở bên chăm sóc, hai trợ lý Sở Nhan và Trì Dương đều bận rộn chạy giữa phủ tổng thống và bệnh viện.

Trong bệnh viện cũng vẫn tiếp nhận người bệnh trong gia tộc của các chính viên, hai ngày nay Chiến Tây Dương cũng bận rộn với việc làm phẫu thuật. Vết thương của Tịch Phong Hàn hồi phục rất nhanh, không có gì đáng lo ngại. Vụ việc của Locke cũng đã được nhấn chìm xuống và xử lý. Ba ngày sau, cụ Sở Nguyên dẫn theo vợ chồng Sở Liệt tới thăm, Sở Nguyên vô cùng yêu quý người chắt nội mới nhận về này, ông cũng rất buồn và tự trách về việc nghi ngờ thân phận của cô lần trước, dù sao ông cũng sống hơn một thế kỷ, rất nhạy cảm với những nguy hiểm chính trị.

Nhạy cảm, vì ông từng trải qua rất nhiều lần ám sát và thích sát, vì thế ông sợ người thân của mình sẽ bị hãm hại, nên khi nhìn thấy Sở Duyệt mới biểu hiện rất nghiêm khắc.

Sở Duyệt đối mặt với những nghi ngờ của nhà họ Sở, cô không hề để bụng, ngược lại họ có thể nhẹ nhàng tiếp nhận sự trở về của cô, cô rất vui mừng.

Phòng bệnh lại trở lên yên tĩnh, Tịch Phong Hàn đặt tài liệu trong tay sang một bên, cầm lấy nước trà Sở Duyệt đưa tới, anh mỉm cười: "Em vất vả rồi, Tiểu Duyệt." Nói xong anh vừ cầm cốc trà vừa nắm lấy tay cô, không muốn buông ra.

Đôi mắt long lanh của Sở Duyệt liếc nhìn ra ngoài cửa, khi chắc chắn là không có ai mới ghé sát má anh, thơm một cái: "Không vất vả, là vinh dự của em."

Tịch Phong Hàn đưa tay véo nhẹ mũi cô: "Người khác nịnh nọt anh, em cũng dùng chiêu đó với anh sao?"

Sở Duyệt bật cười, nụ cười khiến đôi mắt cô cong cong như trăng lưỡi liềm vô cùng rạng rỡ. Trái tim Tịch Phong Hàn khẽ rung động, anh đưa tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cô: "Bé con, anh thực sự hi vọng vết thương của mình có thể nhanh khỏi hơn!"

Câu nói này khiến Sở Duyệt nghe ra ý của anh, mặt cô ửng hồng: "Không vội, cứ từ từ! Dù sao một đời rất dài!"

Tịch Phong Hàn không muốn đợi, từ hôm qua đêm với cô, anh như thể nghiện cô, còn cô thì ngày ngày ở bên cạnh anh, đáng tiếc anh bị thương, nếu không anh thực sự ngày ngày đêm đêm đều ôm cô vào lòng, ra sức ân ái.

"Còn một tuần nữa là anh có thể xuất viện rồi." Tịch Phong Hàn đang mong đợi.

Đúng lúc này, ngoài cửa, Chiến Tây Dương đẩy cửa bước vào theo thói quen, vì thế trước khi đẩy cửa anh đã nghe thấy cuộc đối thoại của họ, sau khi đẩy cửa nhìn thấy không khí trong phòng đương nhiên anh có thể phát giác ra điều gì đó.

Sắc mặt anh nghiêm nghị nhìn anh họ mình: "Anh, một tuần nữa cho dù anh xuất viện thì cũng phải tĩnh dưỡng ở phủ tổng thống, không được hoạt động mạnh."

Tịch Phong Hàn nghe xong liền liếc nhìn anh: "Vết thương của anh căn bản đã lành rồi."

"Nhưng anh bị thương ở gần tim, vì thế tốt nhất là thời gian này anh hãy giữ tâm trạng bình tĩnh, không được quá kích động hoặc làm những việc kịch liệt." Chiến Tây Dương cố tình muốn đả kích anh, vì ai bảo anh ấy có bạn gái từ lâu rồi mà không nói với anh.

Đây có phải là anh em từ nhỏ lớn lên bên nhau nữa hay không! Hừ!

Sở Duyệt đứng bên cạnh nghe mà mặt đỏ ửng, hai anh em nhà này cũng hay thật!

"Tây Dương, em coi anh có Tiểu Duyệt rồi còn em thì vẫn một thân một mình, nếu em ưng ý cô gái nào thì anh có thể ra mắt tác thành giúp em, thế nào?" Tịch Phong Hàn có ý lấy lòng.

Trái tim Chiến Tây Dương đập thình thịch, trong đầu bất giác nghĩ tới gương mắt xinh đẹp của Sở Nhan, có điều anh không dám để Tịch Phong Hàn làm mai, vì Sở Nhan có ưng anh không, anh vẫn còn chưa biết!

"Đợi uống rượu mừng của hai anh chị xong rồi tính! Em còn chưa có ý định về việc này." Chiến Tây Dương hắng giọng, che đậy suy nghĩ trong lòng.

Sau khi Chiến Tây Dương rời đi, Sở Duyệt cũng khuyên nhủ anh: "Em họ anh nói rất đúng, anh nên nghỉ ngơi cho lành hẳn vết thương rồi tính, em sẽ đợi anh."

Tịch Phong Hàn lại ôm cô vào lòng, cảm thán một tiếng: "Tiểu Duyệt, em là người con gái duy nhất anh yêu, đời này anh đều muốn em ở bên cạnh anh."

"Được! Ngoại trừ ở bên cạnh anh ra, em không đi đâu cả." Sở Duyệt ngoan ngoãn dụi đầu vào cánh tay anh giống như một con mèo.

Cô như vậy khiến trái tim Tịch Phong Hàn càng thêm rung động, cơ thể nóng bừng lên vì cô.

Đáng tiếc là anh chỉ có thể nghĩ thôi chứ không làm gì được.

Chiến Tây Dương vừa mới kiểm tra phòng bệnh xong, khi rẽ vào hành lang liền nghe thấy tiếng giày cao gót quen thuộc, âm thanh giòn tan và có tiết tấu, cho dù chỉ nghe thấy tiếng gót giày gõ xuống nền gạch đã có thể biết được người con gái đang đi vô cùng tự tin, anh vừa nghe là biết đó là Sở Nhan.

Anh vội vàng rẽ vào hành lang lập tức nhìn thấy Sở Nhan đang đi phía trước, cô mặc một bộ đồ công sở màu trắng sữa, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dạ màu xám, dáng người mảnh mai, quyến rũ như người mẫu trên sàn catwalk.

"Khụ..." Chiến Tây Dương lập tức hắng giọng, ra hiệu sự tồn tại của mình.

Sở Nhan nghe thấy giọng của anh liền dừng bước quay đầu lại, thấy bác sĩ Chiến cao lớn đẹp trai mặc áo blouse trắng, cầm một tập bệnh án, cô mỉm cười: "Cậu đi kiểm tra phòng bệnh à?"

"Ừ! Cô tới đưa tài liệu sao?"

"Đúng vậy! Có vài việc gấp cần ngài tổng thống kí tên, tôi đi trước nhé." Nói xong Sở Nhan lại tiếp tục bước vội về phía trước.

Chiến Tây Dương thở phào một hơi, đẩy cửa bước vào phòng làm việc của mình, vừa tới nơi anh nhìn thấy trên bàn có một phần đồ ăn vặt, bác sĩ ngồi đối diện với anh cười nói: "Là người hâm mộ của cậu tặng đấy, nghe nói gần đây cậu vất vả, mệt mỏi nên tặng cậu."

Chiến Tây Dương rất nổi tiếng ở bệnh viện này không chỉ vì anh có ba làm tổng thống tiền nhiệm, chỉ xét tới sức quyến rũ của cá nhân anh cũng có thể hút hồn vô số nữ bác sĩ, nữ y tá của bệnh viện, dường như họ đều đã trở thành người hâm mộ của anh, bình thường trên bàn anh thường có những món quà nhỏ.

Khi đi ở hành lang, gặp các y tá, họ cũng sẽ biểu thị thiện cảm và lòng ái mộ với anh, Chiến Tây Dương thông thường chỉ mỉm cười cho qua, không dương dương tự đắc vì sự ái mộ của các cô gái dành cho mình.

"Đây là cái gì vậy?" Chiến Tây Dương cầm lên xem.

"Sô cô la, hơn nữa rất có tiếng, nhất định là những cô gái thích cậu tặng."

"Nhưng tôi không thích sô cô la." Chiến Tây Dương lắc đầu: "Đúng vậy! Con gái thường thích ăn cái này! Bên cạnh cậu có cô gái nào không? Tặng cho họ đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui