Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Sở Nhan cũng không có ý muốn nhìn chộm điện thoại của Chiến Tây Dương, nhưng rất nhanh tin nhắn lại tới và hiện lên, “Tây Dương, ba ngày sau là sinh nhật của anh rồi, anh đã nghĩ sẽ tổ chức sinh nhật như nào chưa?” Sở Nhan ngơ ngác một lúc, ba ngày sau là sinh nhật của Chiến Tây Dương? “Tây Dương, em muốn cùng anh tổ chức sinh nhật!” Sở Nhan nhìn vào tin nhắn gửi qua liên tục của Hạ Đông, trong khoang xe tối tăm loe léo sáng, làm cho mắt bị khó chịu, cô ta từ trong tin nhắn, cảm nhận được tình cảm mà Hạ Đông dành cho Chiến Tây Dương. Có thể cảm giác được Chiến Tây Dương không thấy hồi âm, tin nhắn của Hạ Đồng không thấy tiếp tục gửi đến, Sở Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa tuyết bay trong gió, cô ta lại nhớ đến thời khắc ở nhà họ Tịch, tay của cô ta bị Chiến Tây Dương chủ động cho vào trong túi áo ấm cúng đó. Anh ta tại sao lại làm như vậy? Sở Nhan ở trong điều hòa, lại có chút người mệt mỏi, vừa mới về nước với sự chênh lệch về thời gian, thường làm cho cô ta cảm thấy rất mệt mỏi, cô ta híp mắt, chỉnh ghế ngồi ngửa ra sau một chút, vẫn ở vị trí đó, khoác áo choàng lên người, định nhắm mắt một chút. Chiến Tây Dương cần bàn giao một người bệnh, bệnh tình phức tạp, thời gian bàn giao tương đối lâu, anh ta một bên là lo Sở Nhan đợi lâu, một bên là phải cẩn thận trách nhiệm để hoàn thành bàn giao. Đợi khi anh ta đi ra, anh ta nhìn thời gian, đã trôi qua một tiếng đồng hồ, thời gian ngay lúc này đã sắp đến mười giờ rồi, anh ta ngẩn ra, cũng không biết là Sở Nhan ở trong xe đợi sốt ruột như nào rồi. Khi Chiến Tây Dương mở cửa xe ra, đang chuẩn bị xin lỗi, thì nhìn vào ghế lái phụ, Sở Nhan khoác áo vào người đã ngủ say, Chiến Tây Dương trong lòng căng thẳng, tiy là đã mở điều hòa, nhưng với độ lạnh này, ngủ say như này sẽ rất bị cảm lạnh. Chiến Tây Dương giơ tay nhẹ nhàng sờ vào chán của Sở Nhan, cảm thấy bình thường thì anh ta mới thở nhẹ nhàng, anh ta nhìn chiếc điện thoại di động của mình để trong xem anh ta cầm lên, xem thấy ba tin nhắn ở trên đầu hàng, là của Hạ Đông gửi đến. Chiến Tây Dương cũng không có thời gian hồi đáp cô ta, anh ta cưởi áo khoác ngoài ra, nhẹ nhàng choàng vào người của Sở Nhan, Sở Nhan đang trong giấc ngủ nhẹ nhàng xoay xoay đồng, ấm áp nhiều lớp như vậy làm cho cô ta càng ngủ say. Chiến Tây Dương nổ máy, chiếc xe lái về hướng nhà họ Sở, trên đường đi, Chiến Tây Dương lái rất chậm, cũng không xuất hiện động thái phanh gấp, chỉ vì để người phụ nữ bên cạnh càng yên tâm nghỉ ngơi. Sau hơn một tiếng, cuối cùng cửa lớn nhà họ Sở cũng không còn xa, Chiến Tây Dương dừng xe bên cạnh của nhà, anh ta mượn ánh đèn mờ vàng của đèn đường, nhìn Sở Nhan đang ngủ nồng say, trong lòng anh ta mềm xuống, anh ta gối hai cánh tay, lặng lặng nằm xuống một bên, giống như đang cùng cô ta ngủ trên một chiếc giường lớn vậy. Anh ta nghiêng mắt, trong mông lung anh ta tỉ mỉ đánh giá đường viền khuôn mặt xinh đẹp, mi mắt của cô ta, tất cả đều giống như mẫu người mà anh ta thích nhất. Trước đây, anh ta luôn không biết mình thích người con gái như nào, nhưng, hôm nay, anh ta biết rồi, anh ta thích người như cô ta, mỗi điểm, mỗi chỗ, đều là dạng người anh ta thích nhất. Lần này, bên cạnh có một chiếc xe đi qua đó, dừng ở gần bên cạnh xe bấm còi mấy hồi, Chiến Tây Dương lập tức không nói nheo mày, mà Sở Nhan bên cạnh cuối cùng cũng tỉnh dậy, cô ta mở mắt, mới phát hiện chiếc xe đã dừng lại, cô ta vội ngồi dạy, nhìn Chiến Tây Dương bên cạnh nói, “Tôi ngủ bao lâu rồi?” Chiến Tây Dương cười cười, “Không lâu, đã về đến nhà cô rồi, vào nhà đi ngủ đi!”

“Há? Đến rồi?” Sở Nhan nhẹ chỉnh lại váy, xem ra cô ta đã ngủ đủ lâu rồi, cô ta vội nhìn lên chiếc áo len khoác lên người mình, cô ta cười giơ tay cầm chiếc áo trả lại cho anh ta, “Mặc vào đi! Đừng để cảm lạnh.”

“Tôi không sao!” Chiến Tây Dương lắc lắc đầu. Sở Nhan xiết chặt áo khoác ngoài, nhìn anh ta nói, “Vậy tôi xuống xe trước đây, anh cũng về nhà nghỉ ngơi sớm đi!”

“Được!”

“Lái xe chậm chút.” Sở Nhan nói xong, khua khua tay xuống xe. Chiến Tây Dương nhìn vào cô ta đi vào trong cửa lớn nhà họ Sở, mới yên tâm khởi động xe lái về phía trước. Sau ba ngày, sinh nhật của Chiến Tây Dương, Chiến Tây Dương đang phẫu thuật trong phòng cấp cứu, thời gian phẫu thuật đúng vẻn vẹn năm tiếng đồng hồ, anh ta vừa bước ra ngoài, có một vết mệt mỏi giữa lông mày, Hạ Đông đưa cho anh một đôi găng tay, muốn hẹn anh ta ăn tối, mới biết bệnh nhân hôm nay cần anh ta theo dõi đến mười một giờ tối, cho nên, cô ta đã hủy ý muốn đó, liền cùng anh ta ở trong bệnh viện. Chiến Tây Dương dựa vào ghế nghỉ ngơi, thuận tay cầm điện thoại lên xem, giật mình, thấy một câu chúc mừng sinh nhật làm cho anh ta ngơ ngác, lại xem kỹ hơn người gửi, là Sở Nhan. Trong nháy mắt, sự mệt mỏi của anh ta đã tan biết hết, anh ta nhìn bốn chữ này, liền cười ngây ngô. Buổi chiều ngày thứ hai, Cung Muội Muội mang thai đã chín tháng và được bố trí tại khoa sản bệnh viện Hoàng Gia, tiểu công tử họ nhà Dạ sắp sinh rồi. Cung Muội Muội mang thai chín tháng, mặc một bộ khăn lông màu trắng rộng thùng thình, bên ngoài khoác chiếc áo khoác màu ca ki, rất ung dung đi cùng người nhà vào đây ở, mấy ngày này Dạ Lương Thành đi làm nhiệm vụ ở nơi khác, chiều hôm nay mới về kịp, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu cũng vừa đến nơi, tâm trạng của Cung Muội Muội rất tốt, còn cách ngày dự sinh một tuần, kiểm tra thai rất bình thường, đứa bé cũng rất mạnh khỏe. Buổi chiều, cửa bệnh viện, một chiếc xe việt dã màu xanh quân đội tốc độ nhanh đến dừng tại bãi đỗ xe, vội vàng, người đàn ông từ vị trí lái bước xuống, với bộ quân phục trên người và trầm ổn quân nhân, hoạt bát, khuôn mặt tuấn tú của anh ta nhìn ra có vẻ vội vàng, anh ta bước nhanh đi vào sảnh lớn bệnh viện. Cung Muội Muội đang cùng Trình Ly Nguyệt đi bộ ở khuôn viên vườn hoa, nói về sự trưởng thành của các con, giật mình, ánh mắt của cô ta ngẩng lên, nhìn thấy không xa một người đàn ông từ lối ra bước đến, đáy mắt của cô ta trong tích tắc đã hiện lên sự vui mừng và xúc động. Dạ Lương Thành nhìn cô ta cười, mà sau một giây, anh ta rơi vào khuôn mặt của vợ mình, tràn đầy trìu mến và đau lòng, Trình Ly Nguyệt nhìn Cung Muội Muội nói, “Chị đi tìm anh trai của em đây, các em nói chuyện đi.” Trình Ly Nguyệt vừa đi, bàn tay của Dạ Lương Thành cầm vào lòng bàn tay của cô ta, cúi đầu xuống, hôn vào mái tóc của cô ta, Cung Muội Muội ngẩng mặt lên, hỏi, “Đã xin phép cẩn thận chưa?”

“Ừ! Ba tháng phép, ba tháng này, anh sẽ chỉ ở cùng em và các con!” Ánh mắt của Dạ Lương Thành tràn đầy áy náy và như thiếu nợ, anh ta muốn nỗ lực bù đắp cho bọn họ. Cung Muội Muội vẫn ở trong lòng của anh ta, có anh ấy ở đây, kể cả đối diện với sự đau khổ khi sinh, đều không là gì cả. “A a...” Cung Muội Muội cười ôm vào vùng bụng. Sắc mặt tuấn tú của Dạ Lương Thành liền hốt hoảng, “Bị sao vậy?”

“Con trai anh lại đạp em rồi.” Cung Muội Muội hướng anh ta tính sổ. Dạ Lương Thành giơ tay nhẹ nhàng sờ vào bụng như cái của cô ta, cảm nhận đứa bé ngang bướng đó đang làm động tác vươn vai. “Sau này nó mà bướng bỉnh, anh sẽ nhất định dạy giỗ nó thật cẩn thận.: Dạ Lương Thành cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui