Cô cảm nhận được một người sức mạnh đang chống đỡ cô. Lúc đó cô cũng cảm thấy ngượng ngùng, vì khi nãy anh ấy đỡ vào phần mông cô.
Sau khi leo lên, cô bước về phía trước một đoạn mới dám ngoảnh đầu lại xem.
Ở phía sau, Cung Vũ Trạch cũng thở hổn hển. Lúc nãy khi cô gần bị ngã, anh chỉ có thể nhanh tay đưa ra đỡ cô ở vị trí nào thuận tiện nhất một cách tự nhiên.
Anh hoàn toàn không có ý lợi dụng cô. Thế nhưng anh không ngờ rằng dù có bị đau thì ở nơi nhạy cảm ấy vẫn khiến cô ngại ngùng.
Nhìn cô gái phía trước ngượng ngùng bước đi, Cung Vũ Trạch tự nhiên thấy lo lo. Lẽ nào cô ấy giận mình?
Điều đó khiến anh lên tiếng hỏi, “Khi nãy, cô trách tôi không?”
Hạ An Ninh lập tức ngoảnh lại nhìn, lắc đầu nói, “Không! Tôi đâu có trách gì anh...”
“Thế sao cô không nói gì vậy?” Cung Vũ Trạch tiếp tục hỏi.
Hạ An Ninh có chút ngượng ngùng, “Cảm ơn anh!”
Cung Vũ Trạch nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, trong lòng chợt thấy vui, liền cười nói, “Thôi bỏ qua đi, leo núi khó tránh được chuyện chầy xước da, chỉ cần cô không để tâm là được.”
“Không... tôi không để tâm đâu” Hạ An Ninh nói xong tiếp túc đi. Thế nhưng mỗi nước chân cô đều rất cẩn thận. Cô thực sự không muốn anh ấy lo lắng cho mình.
Leo được một lúc, Hạ An Ninh có chút lo lắng hỏi, “Tiểu Kha không biết chạy đi đâu rồi?”
Cung Vũ Trạch lắng nghe tiếng động gần đó, quả nhiên không hiểu là Tiểu Kha chạy đi đâu.
“Nó không cắn người ta đấy chứ?” Hạ An Ninh lo lắng hỏi.
“Yên tâm! Tiểu Kha đã được huấn luyện, tuyệt đối sẽ không tấn công người.” Cung Vũ Trạch nói.
Thế nhưng, anh vẫn hy vọng Tiểu Kha không chạy lung tung. Anh gọi xung quanh, “Tiểu Kha.”
Không lâu sau, họ nghe thấy tiếng động từ trong đám cây cỏ. Tiểu Kha ngay sau đó xuất hiện, trên đầu nó có mấy cọng cỏ khô.
Nó chạy tới bên Cung Vũ Trạch, vẫy đuôi mừng rỡ. Cung Vũ Trạch nhẹ nhàng quỳ xuống, gỡ mấy cành cỏ khô trên đầu Tiểu Kha, sờ đầu nó, “Đừng chạy lung tung đi xa quá nhé.”
Nói xong anh lấy chai nước rót cho Tiểu Kha. Tiểu Kha cũng khát nên uống hết nước. Cung Vũ Trạch đậy nắp bình lại. Hạ An Ninh nghĩ rằng anh ấy sẽ vứt đi, không ngờ anh ấy lại cho vào trong túi. Điều đó khiến cô cảm thấy vui, vì rõ ràng là một công tử nhà giàu thế nhưng lại có ý thức bảo vệ môi trường.
Sau khi Tiểu Kha uống hết nước, nó lại chạy vào trong đám cây cỏ.
Cung Vũ Trạch nói với Hạ An Ninh, “Tôi đi phía trước dò đường, cô theo sau nhớ cẩn thận nhé!”
“Vâng!” Hạ An Ninh lúc này cũng không tranh đi trước. Cô ngoan ngoãn bước theo sau, ở vài chỗ nguy hiểm, Cung Vũ Trạch vẫn quay lại kéo cô leo lên.
Hai người leo lên tới đỉnh núi. Quả nhiên ở trên không có cây to, mà là một thảm cỏ rộng mênh mông. Trên thảm cỏ xanh rờn ấy có những bông cúc dại màu vàng trải dài khắp vùng đỉnh núi, đẹp tựa như trong tranh.
Hạ An Ninh thấy thích thú vô cùng. Cô bước tới đám cỏ, xoay người một vòng. Thế nhưng xoay được nửa vòng cô dừng lại, dây chun buộc mái tóc cô bị đứt, mái tóc dài của cô tung bay trong gió.
Cảnh tượng đẹp vô cùng, Cung Vũ Trạch đứng sau ngây ngất nhìn.
Hạ An Ninh lập tức đứng lại, nhìn Cung Vũ Trạch ở phía sau. Gió thổi từ phía sau khiến tóc cô tùng bay, cô lấy tay hất tóc về phía sau, khung cảnh thật đẹp.
Cung Vũ Trạch càng ngất ngây nhìn cô. Trong ánh mắt của anh, cô gái trước mặt là cảnh đẹp nhất chứ không phải là cảnh sắc tự nhiên xung quanh.
Hạ An Ninh nhìn thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, bỗng thấy ngượng ngùng nên khẽ cúi đầu.
“Tôi... rất khó coi phải không?” Hạ An Ninh bẽn lẽn nhìn anh, chắc là tóc cô đang rối bời như đám cỏ, rất khó coi!
“Không xấu. ” Cung Vũ Trạch cười nói, anh chỉ về những đỉnh núi cao phía trước. “Chúng ta leo lên phía trên kia xem sao.”
“Được!” Hạ An Ninh gật đầu.
Cung Vũ Trạch nhìn xung quanh rồi gọi, “Tiểu Kha, mau lại đây.”
Quả nhiên vừa dứt lời đã nhìn thấy Tiểu Kha lao tới với tốc độ như một con mãnh báo. Tiểu Kha chạy tới vẫy đuôi xung quanh, ngửi và đánh hơi như đang dò đường.
Hạ An Ninh lúc này càng cảm thấy thích chú chó. Có lẽ cô không biết rằng, điều đó có liên quan tới cảm giác của cô với chủ nhân của nó.
Đột nhiên, Tiểu Kha sủa vào tảng đá ở trước mặt, sau đó có gì đó khiến nó giật mình. Nó lùi lại vài bước, Hạ An Ninh và Cung Vũ Trạch tiến tới quan sát, đó là một con tắc kè cỡ lớn đang phơi nắng.
Nhìn thấy loài vật lạ, Tiểu Kha đột nhiên không dám tới gần mà chỉ đứng bên cạnh sủa, khiến con tắc kè sợ hãi nhãy ra khỏi viên đá, chạy tứ phía để bỏ đi.
Nó chạy đúng đến chỗ Hạ An Ninh đang đứng. Hạ An Ninh nhìn đám cỏ phía dưới chân động đậy liền giật mình định bỏ chạy, nhưng không biết chạy hướng nào.
Lúc này, cô cảm thấy người nhẹ bẫng. Cả cơ thể cô bị Cung Vũ Trạch bế lên khỏi mặt đất.
Quả nhiên Hạ An Ninh không còn sợ hãi. Nhưng đợi khi cô phản ứng lại thì cả người cô đã nằm trọn trong vòng tay của Cung Vũ Trạch, bàn tay cô thì đang bám chặt vào cổ anh.
“Ờ... phiền anh thả tôi xuống.” Hạ An Ninh ngượng ngùng nói.
Cung Vũ Trạch hạ cô uống, Hạ An Ninh vội lùi lại hai bước, nói, “Cảm ơn anh!”
“Không cần khách sáo” Cung Vũ Trạch trả lời, rồi quay sang gọi Tiểu Kha, “Tiểu Kha, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Kha không đuổi theo tắc kè nữa, mà quay trở lại bên chủ nhân, tiếp tục dò đường phía trước. Còn Cung Vũ Trạch nói với Hạ An Ninh, “Cẩn thận 1 chút.’
“Vâng!” Hạ An Ninh cười, nghĩ tới khi nãy anh ấy bế mình lên, cô nở nụ cười ngọt ngào.
Mái tóc dài của cô tung bay, cảnh tượng này vô cùng đẹp mắt. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé