Xe của Cung Vũ Trạch chạy thẳng tới biệt thự của Quý An Ninh, anh nghĩ, Tiểu Kha không phải là loại chó thích đi nô nghịch khắp nơi, nó đào lỗ chui ra chắc là muốn đi tìm Quý An Ninh.
Vì thế anh phải tới đây xem xem nó tới đây tìm Quý An Ninh hay bị người khác bắt mất.
Quý An Ninh đang nấu bữa trưa, tuy nhiên là nấu cho Tiểu Kha, vì cô trưa nay muốn hãm mì ăn qua loa.
Có lúc ăn quá nhiều sơn hào hải vị cũng muốn đổi khẩu vị, ba năm qua, cô chưa từng ăn một gói mì nào.
Nghĩ tới trước đây từng ăn ở trường học, cô cũng rất nhờ, vừa rồi khi đi siêu thị, cô liền tiện tay mua mấy gói mì về ăn dần.
Đúng lúc này, bên ngoài có người bấm chuông cửa, Quý An Ninh ngạc nhiên, cô bước tới bên cạnh đại sảnh nhìn trong camera xem là ai, vừa nhìn đã khiến cô giật mình.
Trong camera, gương mặt hoàn mỹ cả Cung Vũ Trạch đang đứng đối diện camera, đôi mắt sâu thẳm ánh lên ánh sáng phức tạp.
Quý An Ninh khẽ hít thở, sao lại là anh, sao anh tới đây?
Lập tức cô nhớ tới Tiểu Kha ở bên cạnh, lẽ nào anh chỉ là tới tìm Tiểu Kha thôi sao? Quý An Ninh trong lòng hụt hẫng, là cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Cô bước ra ngoài cửa, mở cửa từ bên trong, Cung Vũ Trạch chống tay trước cửa nhà cô, dáng người cao lớn rất có áp lực.
"Tiểu Kha ở chỗ cô có phải không?" Cung Vũ Trạch hỏi với giọng nói lạnh nhạt.
"Vâng, nó tới được một lúc rồi, bây giờ anh tới dẫn nó về phải không?" Quý An Ninh gật đầu, trái tim co thắt lại.
Cung Vũ Trạch nghĩ tới việc ở nhà của Lam Doanh, anh lại không muốn về nữa, thay vì về nhìn mặt Lam Doanh không bằng ở lại đối mặt với cô gái này. Hơn nữa anh còn chưa vào nhà cô tham quan bao giờ, xem cô và Quý Thiên Tứ có cuộc sống ra sao.
Quý An Ninh không đợi được câu trả lời của anh đã thấy anh đi ngang qua cô, bước vào hoa viên.
Quý An Ninh tròn mắt ngạc nhiên, anh muốn làm gì vậy? Tiểu Kha lúc này chạy ra đợi, cúi đầu vẻ mắc lỗi, như thể một đứa bé đang tủi thân, đợi chịu phạt.
Cung Vũ Trạch nhìn nó, hơi giận việc nó đào một cái lỗ trong hoa viên, nhưng nghĩ việc nó bị nhốt mấy ngày anh liền cúi xuống, vuốt ve đầu nó, sau đó nói với Quý An Ninh sau lưng: "Có cơm ăn không?"
Quý An Ninh đang không biết anh muốn làm gì, bất ngờ nghe thấy vậy, cô sững người vài giây mới buột miệng trả lời: "Tôi không nấu cơm, tôi hãm mì ăn."
Nói xong Quý An Ninh hơi đỏ mặt, nói với anh ấy làm gì chứ?
"Sao vậy? Quý Thiên Tứ không mời nổi một người giúp việc nấu cơm cho cô sao?" Cung Vũ Trạch mỉa mai đứng dậy, đôi mắt trong veo cười nhạt nhìn cô.
Quý An Ninh nhíu mày, lắc đầu nói: "Không phải, nhà tôi có hai cô giúp việc, hôm nay tôi không muốn ăn cơm nên không kêu họ tới."
Cung Vũ Trạch vừa rồi còn cảm thấy rất khoái, nhưng nghe cô nói vậy nụ cười trên môi biến mất, anh còn nhớ vừa rồi khi cô thanh toán hình như có cầm không chỉ một gói mì gói.
"Vậy thì cùng ăn!" Cung Vũ Trạch vừa nói vừa quan sát cảnh quan trong nhà cô.
Quý An Ninh không kịp phản ứng, cô chớp chớp mắt: "Cùng ăn gì cơ?"
"Cùng ăn mì cô nấu." Cung Vũ Trạch lạnh nhạt trả lời, bước vào đại sảnh, căn biệt thự này nhỏ hơn biệt thự nhà anh một chút, trang trí theo phong cách Âu Mỹ đơn giản, có điều dọn dẹp rất ấm áp vàng sáng sủa.
Đây cũng là vì Quý An Ninh là con gái, sau khi trang trí xong cô còn mua không ít đồ về bày biện, vì thế mới khiến cho cả đại sảnh đều có mùi vị của gia đình.
Có một người con gái ở nhà thu dọn nên khác hẳn, sắc mặt Cung Vũ Trạch chùng xuống.
Anh muốn biết, Quý An Ninh và Quý Thiên Tứ có khi nào đã ở chung cùng một phòng?
"Anh ăn mì thật sao? Anh có thể ăn được thứ đồ đó không vậy?" Sau lưng, Quý An Ninh có phần ngờ vực hỏi anh, công tử nhà giàu như anh, trong nhà có đầu bếp riêng phục vụ, cô nghĩ những thứ thức ăn rác kiểu đồ ăn nhanh như mì ăn liền thế này, chắc anh ăn không quen.
"Cô ăn được, tại sao tôi không ăn được?" Cung Vũ Trạch quay đầu, thản nhiên nói với cô.
Lúc này Tiểu Kha ngậm một miếng thịt chín chạy ra, định ăn trong hoa viên, Cung Vũ Trạch nhíu mày, cô ấy đối xử với chó của anh tốt vậy sao?
Quý An Ninh nhìn thấy Tiểu Kha chạy ra, cô liền lấy hai gói mì ra, đều cùng một khẩu vị, mì cay.
Cô nhìn người đàn ông ngồi trên sofa, bất giác hiếu kỳ hỏi: "Vừa rồi không phải có một tiểu thư tới nhà anh sao? Anh không cần tiếp đón cô ấy sao?"
"Cô ta về rồi." Cung Vũ Trạch nói dối.
Quý An Ninh sững người, Lam Doanh về rồi? Về khi nào vậy? Cô ta không ở lại ăn trưa sao?
Tuy nhiên, trong lòng cô không khỏi mừng thầm.
"Muốn ăn thật sao?" Quý An Ninh hỏi lại anh một lần nữa, bởi nếu không ăn được, ăn vào sẽ bị đau bụng.
Cung Vũ Trạch ngước mắt lên, nhìn cô chằm chặp: "Cô định đuổi tôi về sao? Cô đừng quên, bộn comple của tôi cô vẫn chưa bồi thường đâu đấy!"
Quý An Ninh không khỏi ngạc nhiên, cô đâu có biểu hiện rằng muốn đuổi anh về? Hơn nữa việc bồi thường bộ comple chẳng qua là vì chưa thương lượng xong.
"Vậy tôi hãm mì cho anh." Quý An Ninh mang hai túi mì vào bếp.
Cung Vũ Trạch cũng nhân cơ hội này đứng dậy, anh men theo cầu thang lên lầu, Quý An Ninh đang đợi hãm mì, không ngờ anh lại lên lầu.
Cung Vũ Trạch đi hết lầu hai, phát hiện một phòng ngủ chính của nam giới, sau đó anh lên lầu ba, nhìn thấy một phòng màu xanh da trời của con gái. Hơn nữa, anh nhìn thấy đối diện với cửa sổ sát đất, chẳng phải chính là biệt thự của mình đó sao?
Trong tim anh thoáng qua cảm giác khó nói, cô gái này hàng đêm đều nhìn biệt thự của anh để ngủ.
Quý An Ninh hãm mì trong hai phút sau đó bưng ra, nhưng ra tới nơi trên sofa đã không thấy Cung Vũ Trạch đâu nữa.
Cô chạy ra ngoài sân tìm, Tiểu Kha vẫn đang nô đùa trên bãi cỏ, Cung Vũ Trạch thì không thấy đâu, cô lập tức chạy vào đại sảnh sau đó nghĩ tới việc có lẽ anh lên lầu, cô liền chạy một mạch lên lầu ba.
Cung Vũ Trạch đang ngồi ở đại sảnh lầu ba, má cô ửng hồng: "Sao anh lại lên đây?"
"Không có gì, chỉ là muốn ngắm cảnh xung quanh thôi." Cung Vũ Trạch lạnh nhạt đáp lời sau đó đứng dậy, anh không muốn để Quý An Ninh phát giác ra tâm sự của mình.
Dù sao thì trước mặt người con gái từng đá mình, nếu anh biểu hiện quá quan tâm tới cô, như vậy há chẳng phải sẽ tự hạ thấp mình sao?
Lòng tự tôn của anh không cho phép. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé