Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Thời gian ba năm trôi qua, thân mật gần nhau với anh như vậy, trái tim của Quý An Ninh vẫn hơi căng thẳng, có chút không thả lỏng được, nhưng hơi thở quen thuộc ở đằng sau, từng bước bao trùm lấy cô, Quý An Ninh mới dần thả lỏng người ra.

Chiếc cằm gợi cảm của Cung Vũ Trạch tựa trên vai cô, thân hình cao to cũng vì cô mà khum xuống, anh nhìn cảnh biển phía xa xa, nói thỏ thẻ bên tai cô, “Ba năm qua, anh thật sự rất nhớ em.”

Quý An Ninh hơi trở người, cô hỏi ra một nghi vấn trong lòng, “Anh có hận em không?”

Khóe miệng Cung Vũ Trạch là một nụ cười cay đắng, “Sao lại không hận? Anh rất hận, hận không thể giành em lại ở ba năm trước kia.”

Tâm tư phức tạp trong lòng của Quý An Ninh trỗi dậy, cô muốn nói anh nghe sự thật, nhưng, chuyện của mẹ, đã ngăn cản cô, thì ra, địa vị của người mẹ trong lòng cô là quan trọng nhất, nhưng đột nhiên cô biết được, bà ta không phải là mẹ ruột của cô, nhưng đã khó khăn nuôi nấng cô khôn lớn, phần ơn nghĩa này, càng sâu nặng hơn.

Cho nên, những gì mẹ từng làm, cô không thể cho người khác biết được, không thể, danh tiếng của mẹ, cô cần phải bảo vệ.

Cho dù nói cho Cung Vũ Trạch biết, anh sẽ không truyền ra ngoài, nhưng, đây là việc khui nỗi đau quá khứ của mẹ lần nữa cho người khác biết, thân làm con gái, thực là bất hiếu.

Quý An Ninh không dám hỏi nữa, sợ hỏi thêm, sẽ lật lại những chuyện ba năm trước ra một lần nữa, cô yên lặng nhắm mắt, cảm nhận cái ôm chặt từ phía sau, yên tĩnh hưởng thụ cơn gió biển thổi qua.

Cung Vũ Trạch nghiêng đầu, dưới ánh đèn đôi mắt sâu thẵm của anh đang đánh giá, khuôn mặt trắng trẻo của cô, trong lòng trỗi dậy cơn sóng tình suýt chút nữa đánh trôi anh.

Anh bất chợt đưa môi tới, hôn nhẹ lên má cô, Quý An Ninh đang nhắm mắt đột nhiên mở to mắt, không, là bị làm giật mình mở to mắt.

Khuôn mặt nhỏ bé của cô bỗng dưng nóng lên, lúc này, cô đặc biệt ngoan ngoãn không dám cử động, cũng không có từ chối, nhưng, những hành động thân mật với anh, đều khiến cô cảm thấy đỏ mặt.

Cung Vũ Trạch không có tiếp tục, vì anh sợ làm cô hết hồn, nhưng cánh tay vòng trên eo cô, bỗng chặt thêm một chút.

“Mình đi đi!” Quý An Ninh đề nghị.

Cung Vũ Trạch buông cô ra, nắm tay cô tiếp tục đi tiếp một đoạn đường, khi về đến xe, Cung Vũ Trạch phát hiện một sự việc, xe của anh hết xăng rồi, và thời gian đã gần mười giờ.

“Vẫn còn có thể lái gần quanh đây, nhưng không biết xung quanh có trạm xăng không.” Cung Vũ Trạch có chút bực bội, sao lại xảy ra những chuyện như thế này.

Quý An Ninh nhìn bên cạnh có một nhân viên đang thu dọn đồ đạc, cô bất giác đi lên hỏi một câu, “Chào chú, xin hỏi ở gần đây có trạm xăng không ạ?”

“Trạm đổ xăng à! Đại khái ở chỗ nằm cách đây hai mươi cây số lận! Gần đây thì không có đâu.”

“Cám ơn.”

Quý An Ninh bước đến nhìn Cung Vũ Trạch, “Cách đây hai mươi cây số có một trạm xăng, xe của anh có kéo được tới đó không?”

“Không thể! Có thể không chạy được tới mười cây số nữa.” Cung Vũ Trạch nói.

Lúc này, lại đang ở xa thành thị, thời gian lại về khuya, cũng không thể bỏ xe của anh ở lại đây, đón xe về chứ!

Vả lại, con đường rộng rãi như thế, mấy phút trôi qua cũng chẳng có chiếc xe nào đi ngang, muốn đón xe cũng không dễ dàng.

“Hai người, trông hai người cũng thuộc dạng có tiền, ở gần đây có một khách sạn năm sao.” Ông chú có lòng tốt qua gợi ý một câu.

Quý An Ninh hơi đỏ mặt, nhìn Cung Vũ Trạch, Cung Vũ Trạch cũng đang nhìn cô, hỏi, “Muốn ở khách sạn không?”

Trong đầu của Quý An Ninh cũng đã suy nghĩ tìm cách một lượt, cũng biết là không nên làm phiền người khác tới đón chứ! Tuy gọi điện cho anh trai thì nhất định anh sẽ tới, nhưng, khuya như vậy rồi, hôm nay anh trai cũng bận rất nhiều việc ở công ty.

“Được! Vậy thì ở một đêm đi!” Quý An Ninh gật đầu, đồng ý.

Trong mắt Cung Vũ Trạch hiện lên ánh cười, “Được, tối nay ở đây một bữa, sáng sớm anh cho người đem xăng tới đây.”

Hai người lên xe, chạy tới khách sạn gần đây, buổi tối rất náo nhiệt, đại khái cảnh khách sạn rất đẹp, trong bãi đậu xe, có rất nhiều xe của khách đến.

Quý An Ninh và Cung Vũ Trạch đi vào trong đại sảnh, nhân viên phục vụ lập tức nhiệt tình đứng dậy nghênh đón từ quầy tiếp tân, Cung Vũ Trạch đi tới, tiện lời hỏi, “Còn phòng không?”

“Dạ có, xin hỏi hai người lấy một phòng hay hai phòng ạ?”

“Xin hỏi có phòng đôi không?” Quý An Ninh hỏi.

“Xin lỗi, tối nay khách sạn của chúng tôi được một công ty bao hết, nên phòng ốc có hạn, không có phòng đôi, chỉ có phòng giường to sang trọng thôi ạ.”

Mặt của Quý An Ninh bỗng đỏ bừng, nhìn qua Cung Vũ Trạch, Cung Vũ Trạch cũng không ép cô, “Nếu em không muốn ở, thì mình tìm cách về thành thị.”

Quý An Ninh biết anh sẽ có cách, cô vẫn nghịch ngợm cười, “Không về đâu, khuya quá rồi, cứ ở lại thôi!”

“Tôi muốn lấy một phòng nhìn ra cảnh biển.” Cung Vũ Trạch nhanh chóng quyết định, chỉ sợ cô sẽ nuốt lời.

Nhân viên khách sạn nhìn đôi tình nhân xứng đôi này, tự dưng thật ngưỡng mộ Quý An Ninh, người đàn ông này vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, ngoại hình thật không thể chê, thân hình cũng tuyệt vời, cô ta thật may mắn.

Nhân viên đặt cho họ một căn phòng hướng biển, Cung Vũ Trạch cầm thẻ phòng, dắt tay của Quý An Ninh đi về hướng thang máy.

Căn phòng ở tầng cao nhất, sang trọng, trang trí và cảnh sắc thật không tệ, lan can lớn, nhưng mà, nổi bật thu hút ánh nhìn nhất vẫn là chiếc giường hình tròn to bự kia, dưới anh đèn, được xếp ngay ngắn, dường như rất thoải mái.

“Em phải gọi điện thoại cho anh trai đã.” Quý An Ninh nói xong, cầm điện thoại đi đến ngoài lan can, cô hít thở sâu rồi gọi cho anh trai.

Không biết tại sao, cô định nói dối một phen, không muốn cho anh trai biết, cô đang ở bên Cung Vũ Trạch.

Đại khái là muốn bảo vệ hình tượng người em gái của cô! Dù sao thì tùy tiện mở phòng khách sạn với người đàn ông khác, thật khiến người khác lo lắng.

“Alo! An Ninh, sao em vẫn chưa về? Anh đang định gọi điện cho em.” Đầu dây bên kia Quý Thiên Tứ hỏi ngược lại.

“Anh, em gặp người chị em cũ thân thiết hồi đó, em định tối nay ở cùng cô ấy, ngày mai gặp ở công ty.” Quý An Ninh đã nói dối.

Quý Thiên Tứ ở đầu dây bên kia cười, “Vậy sao? Cũng được! Vậy em cẩn thận, ngày mai gặp ở công ty.”

“Vâng! Vậy anh ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon.” Dứt lời, Quý An Ninh cúp máy, nhưng cô có một dự cảm không lành, tiếng cười của anh trai, giống như đã biết chuyện gì đó?

Không phải chứ! Anh trai đã đoán ra sao? Thật xấu hổ.

Đôi khi Quý An Ninh cũng hơi kì quái, sao anh trai không kiếm cô bạn gái nào đó yêu đương đi?

Xem ra sau này có cô gái nào tốt, nhất định phải giới thiệu cho anh trai, để anh sớm thoát cảnh độc thân.

Vừa vặn, Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh đều thống nhất suy nghĩ về phương diện này, Cung Vũ Trạch nghĩ phải sớm giải quyết cuộc sống độc thân của Quý Thiên Tứ, nếu không, anh sẽ rất lo lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui