Có thể tự do giữa hai người đàn ông xuất sắc như vậy luôn là niềm tự hào của Diệp Khinh Ngữ, điều này chứng tỏ sức hấp dẫn của cô ta, người khác cầu mong còn không được nhưng cô ta lại có cả hai người.
Còn chuyện cuối cùng sẽ gả cho ai, cô ta cũng không vội vàng lựa chọn.
Bởi vì cả hai người đàn ông đều không thể rời khỏi cô ta, vì vậy cô ta phải tiếp tục củng cố thêm mới được.
Thế nhưng cô ta chỉ mới ra nước ngoài hai năm mà mọi thứ đã thay đổi rồi.
Cả hai người đàn ông luôn nằm trong tầm kiểm soát của cô ta cũng thay đổi.
Tống Vân Khanh, Tư Tiểu Lâm.
Hai người phụ nữ bình thường như vậy mà cũng xứng cướp đàn ông với cô ta, bọn họ mà cũng, xứng à!
Diệp Khinh Ngữ siết chặt vô lăng, đạp chân ga, chiếc xe vội vã rời đi.
Tập đoàn Mộ Thị nằm ở phía đông trung tâm thành phố, mặc dù không phải là trung tâm thành phố nhưng cũng là vị trí tấc đất tấc vàng.
Ban đầu tòa nhà của tập đoàn Mộ Thị là công ty bất động sản, sau khi được Mộ Thị mua lại và sáp nhập thì trụ sở của Mộ Thị cũng được đặt ở đây. Từ trong ra ngoài đều được cải tạo lại hết, rất tráng lệ và mang phong cách đặc sắc của Mộ Thị.
Diệp Khinh Ngữ đậu xe ở bãi đổ xe ngầm rồi đi thẳng lên tầng cao nhất.
Thư ký của Mộ Hi Trác nhìn thấy cô ta, vội vàng đứng lên lo lắng gọi: “Cô Diệp...
Diệp Khinh Ngữ không để ý tới thư ký, cô ta đẩy cửa bước vào.
Mộ Hi Trác ngẩng đầu nhíu mày nhìn về phía bọn họ.
Thư ký hoảng sợ nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Mộ, tôi, tôi...”
Diệp Khinh Ngữ đi tới trước bàn làm việc của Mộ Hi Trác.
"Có việc gì sao?" Mộ Hi Trác nhìn Diệp Khinh Ngữ, vẻ mặt anh ta vẫn không thay đổi.
Diệp Khinh Ngữ đặt túi xách lên bàn, cô ta đi vòng qua bàn đi đến bên cạnh Mộ Hi Trác, cúi người ôm cổ Mộ Hi Trác rồi ngồi trên đùi anh ta.
“Hi Trác, chúng ta kết hôn được không?” Giọng nói của Diệp Khinh Ngữ dịu đàng thấu xương.
Mộ Hi Trác không nhúc nhích mặc kệ Diệp Khinh Ngữ ôm mình: “Em nổi điên gì vậy?"
Diệp Khinh Ngữ rơi nước mắt, cô ta cố gắng khống chế bản thân.
Mộ Hi Trác kéo tay Diệp Khinh Ngữ nhưng cô ta vẫn không buông tay, thậm chí còn nghiêng, đầu muốn hôn vào môi anh ta.
Mộ Hi Trác nghiêng đầu né tránh cô ta, anh ta rút tờ giấy: “Lau son đi.”
Diệp Khinh Ngữ sững sờ.
Cô ta chậm rãi buông tay xuống nhưng vẫn. ngồi trên đùi Mộ Hi Trác, nhận giấy rồi lau sạch môi mình.
Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mộ Hi Trác, anh ta rũ mắt khép tài liệu trên bàn: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Anh ta ngước mắt lên nhìn cô ta đã lau sạch son môi, chợt nhíu mày, sau khi lau sạch son môi thì đôi môi cô ta cũng không còn bóng loáng, nữa.
Đôi môi của Tiểu Lâm luôn hồng hào căng mọng, giống như quả anh đào mọng nước, lúc hôn cũng tràn ngập hơi thở ngọt ngào. Anh ta cảm thấy rất kỳ quái, tại sao đã lâu như vậy rồi mà anh ta vẫn nhớ rõ mùi vị ấy, dường như càng lâu thì lại nhớ càng rõ ràng.
Diệp Khinh Ngữ cố nén cảm giác nhục nhã trong lòng, cô ta lại cúi người hôn vào môi Mộ Hỉ Trác.
Mộ Hi Trác mặc kệ cô ta hôn mình, mặc kệ cô ta vươn lưỡi vào liếm láp thì anh ta vẫn không đáp lại.
Cuối cùng Diệp Khinh Ngữ cũng rời khỏi môi anh ta, cô ta nhẹ nhàng ngồi thẳng đậy, đôi mắt đâm lệ hỏi: “Hi Trác, anh còn yêu em không?”
Mộ Hi Trác nhìn cô ta, cô ta có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, mặc kệ là người đàn ông nào. nhìn thấy cô ta thì cũng rung động.
“Em đã bao giờ hôn Mộ Hi Thần chưa?” Khóe môi Mộ Hi Trác khẽ cong lên.
Diệp Khinh Ngữ chợt sững sờ, cô ta lắc đầu: « Không có! Chưa từng có! Hi Trác, anh nên biết rằng em luôn yêu anh!”
“Thật sao? Em cảm thấy anh sẽ tin chuyện đó à? Vậy thì tại sao em lại hôn môi điêu luyện như thế?” Mộ Hi Trác châm chọc cô ta.
Sắc mặt Diệp Khinh Ngữ trắng bệch, cô ta đứng lên.
Mộ Hi Trác vẫn ngồi trên ghế, anh ta hít sâu: "Anh chưa từng thấy người phụ nữ nào có thể tỏa ra mùi nước hoa Lancome rõ rệt như em, đó là mùi hương đặc biệt của riêng em, cũng là thứ mà anh yêu nhất. Nhưng vì Mộ Hi Thần, em không cần dùng nước hoa nữa, chẳng phải là muốn lấy lòng cậu ta hay sao? Nghe nói cậu ta ngửi thấy mùi nước hoa là sẽ nôn ngay, vậy em không cần xịt nước hoa là có thể đến gần cậu ta à? Có phải là cũng có thể ngồi trên đùi cậu ta và hôn môi cậu ta như thế này không?”
Diệp Khinh Ngữ lùi về sau một bước, tay nắm chặt cạnh bàn.
“Anh không thích hôn một người phụ nữ đã tô son, nhưng người phụ nữ lau son môi trước mặt anh lại càng làm anh không có hứng thú.” Mộ Hi Trác đứng dậy đi ra ngoài theo phía bên kia bàn.
“Là bởi vì Tư Tiểu Lâm không son môi sao?” Diệp Khinh Ngữ gần từng chữ, mỗi chữ đều như đấm máu trong lòng cô ta, khiến cô ta đau đớn không chịu nổi.
Mộ Hi Trác dừng bước, anh ta im lặng như đang suy nghĩ về vấn để này.
“Hi Trác." Diệp Khinh Ngữ nhào tới ôm eo anh ta từ phía sau.
“Hi Trác, chúng ta kết hôn đi, em sẽ giành quyền kiểm soát quốc tế RS càng sớm càng tốt, sau đó chúng ta kết hôn được không? Chúng ta sẽ sống hạnh phúc như ước hẹn trước đó được không?” Giọng nói của Diệp Khinh Ngữ đã trở nên nghẹn ngào.
“Trước đó?” Mộ Hi Trác mặc kệ Diệp Khinh Ngữ ôm mình, anh ta lặp đi lặp lại hai chữ này.
“Đúng vậy, là trước đó, là rất lâu trước đó. Anh đã nói là anh chỉ thích một mình em, chúng ta kết hôn đi, em chắc chắn sẽ giành được quốc tế RS, sau đó chúng ta cùng nhau phát triển Mộ Thị, anh có chịu không?”
Bàn tay Mộ Hi Trác chậm rãi đặt lên tay Diệp Khinh Ngữ, kéo tay cô ta ra rồi xoay người lại.
Diệp Khinh Ngữ nước mắt lưng tròng nhìn Mộ Hi Trác.
Mộ Hi Trác nhẹ nhàng kéo cô ta vào trong ngực, cuối cùng thì trái tim lo lắng của Diệp Khinh Ngữ cũng chậm rãi trở về chỗ cũ.
Cái ôm này, hẳn là nên thuộc về cô ta.
Mộ Hi Trác nhẹ nhàng kéo cô ta ra: “Khinh Ngữ, bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Diệp Khinh Ngữ hơi sững sờ.
Mộ Hi Trác đến gần cửa sổ sát đất, từ đây có thể nhìn thấy tòa nhà quốc tế RS ở phía xa, đó là cái gai trong lòng anh ta.
“Tại sao? Sao vậy Hi Trác?” Diệp Khinh Ngữ cảm thấy khó hiểu.
"Khinh Ngữ, chúng ta phải nghĩ cách ngăn cản Mộ Hi Thần và Tống Vân Khanh ở bên nhau.
Nếu bọn họ thuận lợi ở bên nhau, bọn họ có hai đứa con. Bây giờ ông nội rất thích hai đứa con của Mộ Hi Thần, nói không chừng sẽ cho cậu ta tiếp quản nhà họ Mộ. Đến lúc đó, cho đù chúng ta giành được quốc tế RS thì sao? Chẳng phải Mộ Thị cũng thay chủ à? Đến lúc đó lại mất nhiều hơn được.” Mộ Hi Trác khôi phục lại vẻ nho nhã thường ngày.
Diệp Khinh Ngữ nhẹ nhàng đi tới bên cạnh anh ta, nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ cùng với anh ta, còn có những tòa nhà cao tầng san sát.
“Hi Trác, sau đó thì sao? Sau đó chúng ta có thể ở bên nhau rồi đúng không?” Giọng nói của cô ta chứa đựng lo lắng sâu sắc.
Bóng lưng Mộ Hi Trác vẫn cao lớn thẳng tắp nhưng lại có cảm giác tiêu điều khó hiểu.
'“Khinh Ngữ, nếu như đuổi Mộ Hi Thần ra khỏi nhà họ Mộ, em nắm giữ quốc tế RS, ngoại trừ anh thì ông nội cũng không còn lựa chọn nào khác. Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, thông gia với nhà họ Diệp của các em là lựa chọn tốt nhất của nhà họ Mộ.” Giọng nói của Mộ Hi Trác vẫn vô cùng bình tĩnh.
Diệp Khinh Ngữ lùi lại một bước, cô ta chống tay lên bàn mới ổn định được bản thân. Nhìn thấy bóng đáng cao ngất ấy, cô ta đột nhiên nở nụ cười, đáng tiếc là nụ cười ấy rất đau đớn và Mộ Hi Trác lại không nhìn thấy: “Hi Trác, anh kết hôn với em là vì quan hệ thông gia giữa nhà họ Mộ và nhà họ Diệp thôi sao?”
Mộ Hi Trác xoay người nhìn Diệp Khinh Ngữ, anh ta nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta sẽ là liên minh hùng mạnh, không có kết quả nào tốt hơn thế, em thấy có đúng không?” Bàn tay anh ta nhẹ nhàng đặt lên vai Diệp Khinh Ngữ.
Diệp Khinh Ngữ đứng thẳng người, đôi mắt rưng rưng nhìn gương mặt anh tuấn đến mức yêu nghiệt trước mất: “Hi Trác, nói cho em biết, anh có yêu em không?”
Mộ Hi Trác sững sờ, bàn tay đặt trên vai Di 'Khinh Ngữ chợt buông xuống. Anh ta nở nụ cười ấm áp: “Khinh Ngữ, chúng ta là xứng đôi nhất, không phải sao?”
Ánh mắt Diệp Khinh Ngữ bình tĩnh rơi vào nụ. cười của Mộ Hi Trác, nhìn chằm chằm anh ta.
Nụ cười của Mộ Hi Trác cũng dừng lại trên mặt, đứng yên cho cô ta nhìn mình.
Cuối cùng Diệp Khinh Ngữ cũng rời mắt, cô ta quay đầu sang hướng khác.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Được, Hi Trác, em sẽ tiếp tục theo như kế hoạch của chúng ta. Sau đó chúng ta sẽ ở bên nhau.” Diệp Khinh Ngữ xoay người đi thẳng ra ngoài,
Có quá nhiều thứ mà cô ta không đám xác nhận.
Cô ta không muốn suy nghĩ quá sâu xa, tất cả mọi thứ đều đang nằm trong trạng thái ngoài tầm. kiểm soát. Cô ta chỉ có thể nắm bắt những gì có thể bắt được trước mắt mà thôi.
Mộ Hi Trác từng tức giận ngược đãi cô ta vì mập mờ với Mộ Hi Thần đã không còn nữa.
Mà cô ta hoàn toàn không biết vấn đề năm ở đâu.
Cảm giác này khiến cô ta rất bất lực.
Như đang bị đau khổ bao vây.
Mộ Hi Thần không yêu cô ta, người anh yêu là 'Tống Vân Khanh, là Skye. Anh và Tống Vân Khanh đã có hai đứa bé, anh còn chẳng thèm ngó tới cô ta, cũng chưa bao giờ để ý đến cô ta.
Diệp Tu Văn sắp về, cô ta sẽ mất đi địa vị hiện tại ở nhà họ Diệp, tập đoàn Diệp Thị mà cô ta vất vả mấy năm cũng phải chắp tay nhường cho người khác.
Mộ Hi Trác đã thay đổi, cô ta cảm giác được thái độ của anh ta đã thay đổi. Anh ta muốn lợi dụng cô ta để giành được quốc tế RS nhưng mà sau khi giành được thì sao đây? Anh ta sẽ kết hôn với cô ta chứ? Cô ta hoàn toàn không chắc chắn.
Cô ta còn có những áp lực khác mà bọn họ không biết.
Tất cả những chuyện này là sao? Vì sao cuộc sống của cô ta lại biến thành thế này?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đã sai ở đâu?
Diệp Khinh Ngữ lái xe đến bờ biển, cô ta đừng lại dưới bóng râm ở đường cao tốc rồi nằm trên vô lăng gào khóc.
Rốt cuộc thì cô ta phải làm gì đây?
Mộ Hi Trác ngồi trên ghế như một pho tượng, nghe cấp dưới đắc lực Nguyên Lượng báo cáo: 't 'Tất cả giám sát trong bệnh viện vào ngày xảy ra tai nạn đều đã bị xóa bỏ, chỉ tìm được tên của cô Từ còn lưu lại trong hồ sơ máy tính, ngày đó cũng. có tên của Tống Vân Khanh. Tai nạn xe cộ xảy ra trước cổng bệnh viện, hành khách thật sự là nữ, lúc đó có người nói là Tống Vân Khanh, sau này cũng xem như Tống Vân Khanh mà nhập liệm. Mà cô Tư và bà Tư lại có hồ sơ xuất cảnh. Cậu Trác, nếu như, nếu như Tống Vân Khanh còn sống, vậy thì người chết chắc là... là cô Tư.”
Nguyên Lượng cẩn thận ngẩng đầu nhìn Mộ Hi Trác, anh ta hoàn toàn không có phản ứng.
'Nguyên Lượng nói tiếp: ''Chúng tôi đã điều tra toàn bộ hồ sơ ra vào bệnh viện, vấn để chỉ nằm ở hai người này. Mà bà Tư vẫn luôn mất tích, thế nhưng gần đây có người nhìn thấy bà ấy trong buổi đấu giá ở Luân Đôn, chỉ là không thể hoàn toàn chắc chắn là bà ấy.”
Suy nghĩ của Mộ Hi Trác chỉ đừng lại ở câu nói kia, nếu không phải Tống Vân Khanh, vậy thì chắc là cô Tư.
Cây bút trong tay anh ta vang lên tiếng “cạch ”, nó đã bị bẻ gãy.
Nguyên Lượng im lặng, nhìn thấy đầu bút đâm vào lòng bàn tay của ông chủ nhưng anh ta lại không có phản ứng nào.
“Ra ngoài đi, tiếp tục điều tra!” Giọng nói của Mộ Hi Trác lạnh lùng đến cùng cực.
Nguyên Lượng thông minh im miệng, lặng lẽ rời đi.
Mộ Hi Trác nhớ lại lần đầu nhìn thấy Skye, không, là Tống Vân Khanh, cô đã nói.
“'Khi tôi ở Anh, tôi đã gặp một người phụ nữ nói rằng tôi trông rất giống con gái của bà ấy. Con gái bà ấy thích một người đàn ông, mang thai con của người đàn ông đó nhưng một người phụ nữ khác của người đàn ông đó đã đe dọa bố cô ấy, ép cô ấy phá thai, rời khỏi người đàn ông đó. Cô ấy không nỡ phá thai, vừa chạy ra khỏi bệnh viện thì lại bị xe tông chết. Chậc chậc, rất thê thảm! Một xác hai mạng, cũng không biết người đàn ông đó biết chuyện này thì có đau lòng không nữa.”
Người mà Tống Vân Khanh nói là Tư Tiểu Lâm, người chết trước cổng bệnh viện cũng là Tư Tiểu Lâm!
Mộ Hi Trác siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay đau đớn khiến anh ta tỉnh táo lại. Mà tỉnh táo lại làm anh ta cảm giác rõ ràng đau đớn nơi đáy lòng, đau đớn đến thế.
Tiểu Lâm chết rồi
Anh ta tìm cô ấy nhiều năm nhưng cô ấy đã chết!
Bị giết bởi một người phụ nữ khác của anh ta.
Mà người phụ nữ đó vừa mới đến đây, bảo anh. ta cưới cô ta.
Mộ Hi Trác ngẩng đầu lên không cho nước mắt rơi xuống, Tiểu Lâm, xin lỗi! Anh xin lỗi! Là anh hại em!
Mộ Hi Trác tát mình thật mạnh nhưng không hể cảm thấy đau đớn.
Bởi vì trái tìm anh ta đã đau đến cùng cực rồi.