Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Mạnh Thiệu Nguyên gật đầu: “Được! Được! Thế thì bố cũng yên tâm, bố sẽ ở yên trong nhà để chơi với chắt trai của bố. Mấy đứa cứ tự tìm việc để. làm, bố không quan tâm nữa, mai bố sẽ bàn với Vân Khanh, bảo con bé dẫn hai đứa nhóc qua đây, mấy đứa cứ bận việc của mình đi, còn bố và đám. trẻ con sẽ ở với nhau, thế là tốt nhất rồi.”

Mạnh Ngọc rất đồng ý với quyết định này. Anh ấy cũng đã nhìn thấy lệnh treo thưởng nên rất lo. về việc sắp xếp người quanh bọn trẻ.

Mộ Hi Thần cũng đồng ý với việc đưa con sang, dù sao ở nhà họ Mạnh cũng an toàn hơn một

Anh cũng giao cho Leo một nhiệm vụ: “Sắp tới bố mẹ sẽ rất bận rộn, ông cố vừa về nhà sau đợt nằm viện, sẽ rất cô đơn. Em gái nhỏ cũng ở nhà, cần người ở bên, nên bố mẹ sẽ giao nhiệm vụ này cho con và Amoon nhé. Các con có ý kiến gì không?”

Anh nói với Leo bằng giọng nghiêm túc.

Leo lập tức cảm thấy bố đang coi cậu như người lớn, cũng rất tôn trọng cậu. Cậu trịnh trọng gật đầu: “Vâng! Không thành vấn để ạ, cứ để Amoon ở với ông cố, em ấy biết cách làm ông cố vui. Con sẽ bảo vệ em gái nhỏ, con đã hứa với ông, cố và đì Dao rồi, con sẽ bảo vệ em ấy thật tốt!”

Mộ Hi Thần mỉm cười, xoa đầu Leo.

Mạnh Thị và Diệp Thị đã ngừng hợp tác, bộ phận thiết kế của Diệp Thị bị ảnh hưởng đầu tiên. Trong mấy năm qua, địa vị của bộ phận thiết kế ở Diệp Thị liên tục tăng lên, nguyên nhân là do họ đã ký được hạng mục hợp tác dài mấy năm với Mạnh Thị.

Trong mấy năm này, bộ phận thiết kế đã thay đổi nhân sự mấy đợt, lâu đần, không còn ai nhớ rằng hợp đồng hợp tác với Mạnh Thị là do hai thực tập sinh ký nữa.

Tất cả công lao đều thuộc về Lâm Kỳ. Lâm Kỳ được thăng chức, trở thành giám đốc bộ phận thiết kế, cả bộ phận thiết kế là thiên hạ của cô ta, đo đó mọi nhân viên đều do cô ta lựa chọn và tuyển đụng.

Trong mấy năm qua, Mạnh Thị luôn tự soạn thảo phương án thiết kế, người của cô ta chỉ cần nêu ra mấy ý kiến vô thưởng vô phạt là được. Chuyện này khiến cô ta cảm thấy không còn gì dễ hơn.

Lần này hợp đồng hết hạn, cô ta vẫn mặc nhiên nghĩ rằng họ sẽ gia hạn như trước nên không chuẩn bị gì hết.

Còn Mạnh Thị thì ngừng hợp tác với Diệp Thị bằng lý do rất đơn giản - họ thấy Diệp Thị không còn thiện chí hợp tác nữa.

Lâm Kỳ bị Diệp Khinh Ngữ mắng té tát.

Lâm Kỳ đã chuyên quyền ở Diệp Thị bao năm, bỗng gặp phải cú ngã nặng nề như thế, làm gì có chuyện cô ta không thấy bẽ mặt? Do đó cô ta trút giận lên cấp dưới.

Thư ký Tiểu Thái thấp thỏm để nghị với cô ta: “Giám... giám đốc Lâm, nếu chuyện Mạnh Thị đã được quyết định rồi, hay chúng ta hợp tác với công ty khác đi. Nếu mau chóng tìm được đối tác tiếp theo, có lẽ chẳng những tổng giám đốc Diệp không trách chúng ta mà còn đánh giá cao năng lực của cô đấy!”

Lâm Kỳ ném tài liệu vào người Tiểu Thái, tức giận nói: “Trong tình huống gấp rút thế này, cô bảo tôi tìm đối tác ở đâu hả?”

Tiểu Thái chặn tập tài liệu bằng cùi chỏ: “ Giám... giám đốc Lâm, anh... anh họ tôi làm ở tập đoàn Thiên Thành, là... là trợ lý của chủ tịch tập đoàn đó, hay... tôi nhờ anh ấy liên hệ giúp nhé?"

Suy nghĩ của Lâm Kỳ xoay chuyển rất nhanh, cô ta trừng mắt nhìn Tiểu Thái: “Vậy sao chưa đi đi? Tôi nói cho cô biết, việc tôi bị cấp trên khiển trách không giúp các người sống tốt hơn đâu, dù sao tôi cũng là người thân của cấp trên, còn các người không may mắn thế!"

Tiểu Thái vội đứng dậy gọi điện thoại.

Lâm Kỳ bảo cấp dưới giải tán.

Khi ra khỏi phòng họp, mấy quản lý đều ngoái nhìn phòng họp.

Trương Anh - quản lý của bộ phận thứ hai hừ lạnh.

Quan Bân - quản lý của bộ phận thứ năm liếc cô ta: “Cô đã đọc email mà tôi gửi cho cô hôm qua. chưa?”

Trương Anh đáp ừ.

“Cô đi không?” Quan Bân hỏi.

Trương Anh thoáng ngừng lại rồi quay đầu nhìn cửa phòng họp: “Đi chứ! Không thì ở đây để chờ bị sa thải à?”

Quan Bân mỉm cười.

Những người khác đã nhận ra điều gì đó: “Hai cô định nhảy việc à?”

Quan Bân thản nhiên nói: “Giờ chỉ có hai hướng là chờ bị sa thải, mất chỗ đứng trong ngành hoặc nhảy việc để đổi lấy chút hy vọng sống thôi. Với tính cách của giám đốc Lâm, cô ta sẽ đuổi việc chúng ta mà không cẩn lý do, thậm chí vu oan cho chúng ta nữa. Tôi đã học hành, chịu khổ bao năm, phải làm việc dưới quyền một người ngoài ngành đốt đặc cán mai đã là sự sỉ nhục với nghề nghiệp của tôi rồi, giờ tôi còn bị mắng lây vì mất hạng, mục hợp tác, hừ!”

Trương Anh lạnh lùng nói: “Đúng thết Tôi cũng thấy ngượng khi nói chuyện này ra, không ngờ Diệp Thị lừng danh lại thối nát thế này.”

Mọi người đều im lặng.

Quan Bân nhìn đám người: “Phải tranh thủ từ bây giờ, bên ngoài chưa biết Diệp Thị đã thành ra. thế nào, chúng ta cũng chưa bị ảnh hưởng. Nếu vẫn làm tiếp, hừ! Nói không chừng danh tiếng của chúng ta cũng nát bét theo Diệp Thị luôn, với người làm nghề thiết kế như chúng ta, danh tiếng là thứ quan trọng nhất.”

Mọi người đều đồng ý với chuyện này, lòng người bỗng rối ren.

Sau khi tách khỏi đám người, Quan Bân lấy. điện thoại ra nhắn tin: “Mọi người đều đã hoang mang, xong rồi.”

Tiểu Thái ra khỏi phòng họp, tới cầu thang để gọi điện. Sau khi đặt điện thoại xuống, cô ấy thở hắt ra.

Trợ lý của chủ tịch Thiên Thành không phải anh họ cô ấy, nhưng thư ký của chủ tịch lại là bạn thân nhất của cô ấy.

Hôm nay Lâm Kỳ mặc một chiếc váy trễ vai bó sát màu hồng. Từ sau khi Diệp Khinh Ngữ quay về, để tránh đụng hàng với Diệp Khinh Ngữ, cô ta không mặc đồ đỏ nữa, nhưng cô ta thực sự rất thích quần áo màu đỏ, đành miễn cưỡng chọn

Chiếc váy hồng này được may riêng cho cô ta, lớp trang điểm trên mặt cô ta cũng theo tone hồng, cô ta còn đi một đôi giày gót nhọn màu hồng nữa.

Cô ta tự ngắm mình trong gương, vẫn rất hài lòng, màu này khiến cô ta trẻ ra mười tuổi, toát lên cảm giác thiếu nữ.

Nhưng cô ta không biết, với tuổi tác và vóc dáng của cô ta, việc mặc đổ hồng chỉ mang lại cảm giác tục tĩu chứ không hề gợi cảm chút nào.

Cô ta chải chuốt như thế vì cuối cùng hôm nay cô ta cũng hẹn được chủ tịch của tập đoàn Thiên “Thành - Vu Thiên Thành.

Tiểu Thái phải nhờ người hẹn ba lần thì vị chủ tịch Thiên Thành này mới đồng ý gặp cô ta, đi này khiến thái độ khinh thường lúc đầu của Lâm Kỳ chuyển sang coi trọng.

Cô ta bảo Tiểu Thái mang tài liệu về Thiên "Thành tới cho cô ta đọc, sau đó cô ta lập tức giật mình, cảm thấy mình đã nhặt được của báu.

Nếu cô ta có thể ký hợp đồng với Thiên Thành thì Mạnh Thị là cái thá gì chứ? Không hợp tác thì thôi, ghê gớm lắm à?

Theo lời Tiểu Thái nói, Vu Thiên Thành thích người đẹp, điều này càng đúng ý cô ta, bàn chuyện làm ăn với người đàn ông thích gái đẹp là cơ hội tốt nhất của Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ tự tin hơn gấp bội.

Cô ta chỉ là bà con bên nhà họ La, nhờ vào mối quan hệ thông gia để có chỗ đứng trong Diệp Thị.

Nhưng so với những người nhà họ La chỉ biết ngồi không ăn hại, Lâm Kỳ cũng khá giỏi giang, cô ta đã làm việc ở bộ phận thiết kế bao năm, bộ phận thiết kế cũng không gặp vấn đề gì hết.

Trước mặt người nhà họ La, cô ta cũng rất được nể trọng.

Diệp Khinh Ngữ đám làm cô ta bẽ mặt chỉ vì một vụ hợp tác, nhưng cô ta không thể chống đối Diệp Khinh Ngữ, vì đó là tất cả hy vọng của nhà họ La. Việc duy nhất mà cô ta có thể làm là đứng dậy sau vấp ngã.

Không Thành cũng là nơi mà cô ta hay tới.

Ở thành phố M, ai chẳng có VIP ở Không. Thành? Đó là biểu tượng cho thân phận.

Hôm nay Tiểu Thái đã hẹn Vu Thiên Thành tới Không Thành giúp cô ta, cô ta chỉ dẫn Tiểu “Thái theo, còn Vu Thiên Thành cũng chỉ dẫn một thư ký tới.

Lần đầu tiên gặp Vu Thiên Thành, Lâm Kỳ hơi thất vọng, bởi vì đó chỉ là một người đàn ông trung niên bụng phệ mà thôi.

Nhưng khi nghĩ đến tập đoàn và tài sản của người đàn ông này, cô ta lại bình tĩnh lại.

Với điều kiện của cô ta, việc được một người đàn ông như thế ưu ái đã không dễ gì rồi, quan trọng là ông ta giàu, thế là đủ.

Do đó cô ta nở nụ cười hoàn hảo, nũng nịu nói: “Chủ tịch Vu, cuối cùng cũng được gặp ông, đúng là vinh hạnh quá!”

Từ khi cô ta bước vào, Vu Thiên Thành đã dán. mắt vào cô ta, chỉ cảm thấy bụng dưới căng cứng.

Ông ta thích phụ nữ gợi cảm.

Ngực Lâm Kỳ trắng bóc, hai quả cầu kia cứ ngồn ngộn. Dưới ánh đèn mở ảo trong phòng, chiếc váy hồng kia như chuyển sang màu da, khiến Lâm Kỳ như không mặc đồ, nhưng cũng, toát lên vẻ quyến rũ khi không nhìn rõ.

Lâm Kỳ rất hài lòng với phản ứng của Vu Thiên Thành, cũng tự tin hơn.

"Chủ tịch Vu?” Giọng cô ta càng thêm ngọt ngào và quyến rũ.

“À, giám đốc Lâm, chào cô chào cô. Tôi không ngờ giám đốc Lâm lại đẹp thế này, cũng không, ngờ giọng của giám đốc Lâm lại ngọt ngào và dễ nghe như thế.” Vu Thiên Thành bắt tay Lâm Kỳ rồi nắm rất chặt, không buông ra nữa.

Lâm Kỳ che miệng cười khẽ: “Nghe ông nói thế, tôi ngượng lắm đấy ạ.”

Từ sau khi Diệp Khinh Ngữ quay về, không còn ai khen giọng cô ta nữa, giọng Diệp Khinh Ngữ mới là giọng nói mềm mại và đáng yêu bẩm sinh. Cùng là phụ nữ nhưng lại bị đánh giá thấp hơn, đời nào Lâm Kỳ lại cam lòng?

Hôm nay, cuối cùng cô ta cũng gặp được một người đàn ông có gu.

Vu Thiên Thành nắm tay Lâm Kỳ, ngồi trên ghế sofa.

“Chủ tịch Vu, tôi thực sự rất vui khi ông có thể thu xếp đồng ý với lời mời của tôi.” Cô ta vẫy tay, Tiểu Thái lập tức bước đến, rót rượu vang cho hai người.

Lâm Kỳ cầm ly rượu lên, đưa ly kia cho Vu Thiên Thành: “Chủ tịch Vu, vì sự hợp tác vui vẻ giữa chúng ta, tôi xin phép uống trước rồi nói sau nhé!” Cô ta nói rồi ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.

'Vu Thiên Thành nhìn chiếc cổ trắng nõn tuyệt đẹp và bộ ngực phập phồng khi nuốt của cô ta, mắt sắp rơi ra ngoi

Lâm Kỳ chớp đôi mắt to tròn, cười khẽ: “Chủ tịch Vu, tôi uống xong rồi!”

Cô ta nói rồi nâng bàn tay đang cầm ly rượu của Vu Thiên Thành lên.

“Ha ha, ha ha, giám đốc Lâm đúng là người phụ nữ bản lĩnh!” Vu Thiên Thành nhìn chằm chằm vào Lâm Kỳ, uống cạn rượu trong ly.

Tiểu Thái nhẹ nhàng bước tới, rót thêm rượu cho hai người.

Lâm Kỳ phẩy tay, ra hiệu cho Tiểu Thái ra ngoài.

“Thư ký của Vu Thiên Thành cũng tỉnh ý đi theo.

Lâm Kỳ lấy hợp đồng ra khỏi túi, đặt lên bàn: “Chủ tịch Vu, trước đó ông đã đọc dự thảo hợp đồng của chúng tôi rồi nhỉ? Ông thấy cần sửa chỗ nào nữa không?”

Vu Thiên Thành liếc nhìn tập tài liệu, cười nói: “Giám đốc Lâm đúng là người phụ nữ mạnh mẽ, không bao giờ quên công việc, sao cô làm. được nhỉ? Rõ ràng cô là một cô gái xinh đẹp quyến. rũ, nhưng vẫn phải nỗ lực hết mình vì công việc, đúng là khiến người ta đau lòng!”

Ông ta nói rồi vỗ nhẹ lên đùi Lâm Kỳ.

Cảm giác mượt mà từ tất chân bằng lụa truyền tới lòng bàn tay ông ta, khiến ông ta xao xuyến.

Lâm Kỳ mỉm cười nũng nịu: “Xem ông nói kìa, tôi không tốt đến thế đâu.”

“Ôi chao, sao lại không tốt cơ chứ? Nếu tôi là bạn trai của giám đốc Lâm, tôi sẽ không nỡ để cô đi làm Cô gái như cô nên ở nhà, chỉ cần ăn điện thật đẹp là được, chuyện kiếm tiền vất vả cứ để đàn ông lo.” Vụ Thiên Thành hùng hồn nói rồi trìu mến vuốt nhẹ đùi Lâm Kỳ mấy lần.

Lâm Kỳ cố ý thở đài: “Tôi không may mắn đến thế, ai cũng bảo đễ tìm được báu vật vô giá nhưng khó tìm được tình lang. Tới giờ tôi vẫn chưa có bạn trai, đành dựa vào sự chăm chỉ của bản thân chứ biết làm sao bây giờ?”

Vu Thiên Thành lập tức nắm chặt tay cô ta với vẻ tình tứ, địu đàng nhìn cô ta: “Không ngờ giám đốc Lâm lại là người trong sáng như thế, đúng là hiếm gặp, hiếm gặp!” Ông ta nói rồi nâng ly rượu lên, cụng chén với Lâm Kỳ, hai người cười với nhau, uống cạn.

Sau khi trò chuyện một lát, hai người cũng, khá hợp nhau.

Lâm Kỳ cũng không phản cảm với sự đụng chạm của Vu Thiên Thành như lúc đầu nữa.

Cô ta cũng tạm gác lại mục đích ký hợp đồng, nếu cô ta nắm giữ được người đàn ông này rồi, còn sợ không ký nổi hợp đồng chắc?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui