Từ trước đến nay Tu Quân chưa bao giờ quan tâm đến việc ăn uống, cô ấy vốn rất ít quan tâm đến bản thân mình.
Mỗi lần cùng nhau ăn cơm, Mạnh Văn đều là người quyết định. Anh ấy gọi món gì cô ấy sẽ ăn món đó, mà những món cô ấy thích anh ấy luôn ghi nhớ trong lòng, còn những món mà cô ấy chỉ ăn vài miếng rồi thôi không đụng vào nữa thì lần sau sẽ không còn xuất hiện trước mặt cô ấy.
Mạnh Văn luôn chu đáo với cô ấy từng li từng tí.
Cũng giống như bây giờ, thậm chí cô ấy còn không thèm nhìn thực đơn, tất cả đều mặc cho Mạnh Văn thu xếp thay cô ấy.
Khi Mạnh Văn và người phục vụ đang gọi món, Tu Quân nhận được cuộc gọi từ Hứa Thiên Vận muốn gửi cho cô ấy một tập tài liệu, hỏi cô ấy có ở công ty không.
“Tu Quân nghĩ một lát rồi nói cho Hứa Thiên Vận địa chỉ của nhà hàng này, bảo cô ấy gửi tập tài liệu đến nơi này là được.
Mạnh Văn gọi món xong thì hỏi Tu Quân: “ Em hẹn ai qua đây vậy?”
“Là Thiên Vận, cô ấy có một tập tài liệu muốn gửi đến công ty. Em muốn lấy cho anh xem, vừa vặn bảo cô ấy gửi tới đây luôn. Hiện tại cô ấy đã bị chuyển sang Thịnh An rồi, cũng không thể xuất hiện hiên ngang ở Mạnh Thị nữa.” Tu Quân giải thích cho Mạnh Văn.
Mạnh Văn gật đầu: “Là cô gái có ngoại hình từa tựa em đó sao?”
'Tu Quân gật đầu, có hơi tò mò: “Cô ấy vẫn luôn là nhân viên của Mạnh Thị à? Sao trước đây anh không phát hiện ra chúng em giống nhau chứ? Cô ấy là trợ lý của Mạnh Ngọc, đúng ra nên thường xuyên xuất hiện trước mặt anh mới phải.”
Mạnh Văn nghĩ ngợi: “Thường xuyên xuất hiện trước mặt anh sao? Anh không chú ý lắm, có ẽ là vì anh mắc chứng mù mặt chăng? Đối với anh mà nói, bốn trợ lý của Mạnh Ngọc cứ na ná nhau.”
“Nào có đâu? Rõ ràng là bốn người đẹp mỗi người một vẻ được không?” Tu Quân đính chính.
Mạnh Văn bật cười: “Vậy thì liên quan gì đến anh? Bốn người đó đều do Mạnh Ngọc tuyển chọn rất cẩn thận, bị ông nội nhắc nhở tìm bạn gái mãi, chú ấy liền lấy ra một người để lấy lệ với ông nội. Nếu không phải năng lực của bọn họ thật sự không tồi thì đã không giữ lại.Nói không chừng ông cụ sẽ nhúng tay sa thải các cô ấy.”
Hành vi phóng đăng của Mạnh Ngọc trước khi kết hôn phải gọi là kể không hết tội
Tu Quân cũng mỉm cười: “Thì ra những gì Vân Khanh nói đều là thật, bốn cô thư ký của Mạnh Ngọc còn có công dụng như vậy. Nhưng như vậy chẳng phải sẽ làm chậm trễ tương lai con gái nhà người ta sao? Người ta tìm bạn trai kiểu gì được?”
Mạnh Văn nói: “Đó là chuyện mà Mạnh Ngọc nên lo lắng.”
Người phục vụ bưng đồ ăn tới, hôm nay Tu Quân cảm thấy vui vẻ hiếm thấy, nói cũng nhiều hơn bình thường.
Mạnh Văn muốn cảm ơn những tờ báo lá cải đó một lần nữa vì đã cho anh ấy một sự chuyển biến tốt.
Lúc này điện thoại vang lên, là số của Mạnh Ngọc, anh ấy không khỏi nhíu mày. Không phải anh ấy đã nói với thằng nhóc thối này rằng dù trời có sập cũng không được tìm anh ấy hay sao?
“Alo, trời sập rồi à?” Vừa nhận điện thoại, Mạnh Văn đã cà khịa đầu tiên.
“Anh, trời sập thật rồi. Phi Trì đã tra ra được có người nhận tiền ám sát Tu Quân. Nếu anh ở cùng cô ấy nhất định phải cẩn thận..."
Mạnh Ngọc còn chưa nói xong, Mạnh Văn đã nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang giơ súng về phía bọn họ.
"Nằm xuống!” Mạnh Văn vội vàng đè Tu Quân xuống.
Nhưng đã chậm một bước, viên đạn đã bắn trúng vai phải của Tu Quân, nhưng vì đã lắp nòng giảm thanh nên tiếng súng không lớn lắm.
“Á!” Tu Quân hừ một tiếng.
“Tu Quân!” Mạnh Văn cực kỳ hoảng sợ.
Thoáng thấy hung thủ lại giơ tay lên, Mạnh 'Văn không hề nghĩ ngợi nghiêng người chắn trên người Tu Quân.
Xung quanh vang lên tiếng la hét, trong nhà hàng lập tức hỗn loạn. Mọi người la hét bỏ chạy ra ngoài, bàn ghế và bộ đồ ăn rơi xuống đất phát ra âm thanh trầm đục hoặc lanh lảnh, xen lẫn tiếng gào thét chói tai.
Vai phải của Tu Quân đau đến mức trước mắt tối sầm, nhưng cô ấy không quản được nhiều như vậy. Mạnh Văn đang đè lên người cô ấy, nên cô ấy phải bảo đảm rằng Mạnh Văn không sao.
Cơ thể của Mạnh Văn rất nặng, cô ấy không, thể giãy ra được.
“Mạnh Văn, Mạnh Văn, anh không sao chứ?” Tu Quân muốn thoát khỏi vòng ôm của Mạnh Vẫn.
Mạnh Văn ngã sầm xuống đất.
Tu Quân cả kinh, quên luôn cả vết thương trên người mình, cô ấy quỳ gối bên cạnh Mạnh Văn: “Mạnh Văn, Mạnh Văn, anh có sao không?”
Trên ngực và phần bụng của Mạnh Văn đều thấm máu đỏ sẫm.
ngoài.
Đừng! Đừng mà! Mạnh Văn không thể có chuyện gì! Không thể!
Những người đó đến để giết cô ấy! Không thể để Mạnh Văn xảy ra chuyện gì!
Không thể được!
“Mạnh Văn! Mạnh Văn, anh tỉnh lại đi! Anh tỉnh lại đi!” Tu Quân ôm lấy Mạnh Văn đã mất đi ý thức, trái tim vỡ vụn.
Mạnh Văn, anh không thể có chuyện gì, không thể có chuyện gì được! Nhất định không, thể!
Để tôi chết! Để tôi chết đi! Đừng để Mạnh Văn chết!
Họng súng đen ngòm xuất hiện trước mặt cô ấy.
"Tu Quân ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy nước mắt cùng vết máu, cô ấy bật cười thê lương nhìn người đàn ông cầm súng trước mặt: “Trở về nói cho ông chủ của mày, đù tao có làm quỷ cũng sẽ không tha cho nhà họ Diệp đâu!”
Cô ấy từ từ nhắm mắt lại. Được! Dù sao cô ấy cũng không thoát khỏi kiếp nạn, vậy thì chết đi, chết rồi cũng phải làm một con ác quỷ, khiến cả đời này Diệp Tỉnh Huy đừng hòng yên ổn.
Chỉ là cô ấy có lỗi với Mạnh Văn. Xin lỗi anh, em không nên liên lụy đến anh!
“Đoàng”, tiếng súng trầm đục vang lên bên tai.
Tu Quân lầm bẩm nỉ non: “Xin lỗi anh Mạnh Văn, kiếp sau em nhất định sẽ gả cho anh!”
Ánh nắng có hơi chói mắt, giọt lệ lấp lánh chảy đọc xuống má.
Khu vườn nhỏ dưới ánh mặt trời tràn ngập sắc hoa, lối đi giữa những khóm hoa được lát bằng đá ất trơn, nhưng chân trần bước lên đó vẫn thấy đau.
Một cô bé mặc váy trắng đang chạy chân trần trên lối mòn, vừa chạy vừa cười khúc khích, trông tất vui vẻ.
Mái tóc của cô bé vừa đen vừa dài, trên đầu cài một chiếc băng đô mảnh cực kỳ đễ thương.
“Mẹ ơi, mẹ mau tới đây đi. Cây kim ngân kia nở hoa rồi, đẹp lắm đói Mẹ mau tới xem đi!” Giọng nói cô bé vui vẻ hân hoan.
Một người phụ nữ bụng to chậm rãi đi tới: “ Con đi chậm một chút, lại không mang giày nữa rồi, đi trên con đường sỏi này không thấy cộm chân à?”
Giọng của mẹ nhẹ nhàng, hiển từ, tràn đầy cưng chiều.
“Dạ không ạ.” Cô bé nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mẹ.
“Mẹ ơi, đợi em gái ra ngoài rồi, Tu Quân nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt. Tu Quân nhất định sẽ làm một người chị tốt.”
Bàn tay của mẹ đặt lên tay Tu Quân, nhẹ nhàng vỗ về: “Tu Quân ngoan lắm, mẹ biết chắc rằng Tu Quân sẽ là một người chị tốt mà.”
'Tay của mẹ ấm quá!
Hóa ra đây là hồi ức lúc nhỏ của mình, Tu Quân cố gắng mở to mắt ra ngắm nhìn bóng dáng của mẹ. Cô ấy đã không còn nhớ mẹ mình trông như thế nào nữa, cô ấy đã quên mất rồi.
“Trong nháy mắt, mẹ cô ấy biến mất, vườn hoa cũng vậy. Tu Quân bỏ chạy bạt mạng, trong lòng càng ngày càng hoảng loạn. Đột nhiên cô ấy bị vấp ngã, cả người đau nhức, đau đến mức không muốn đứng lên.
“Em gái! Đứng lên đi, em phải mạnh mẽ đứng lên, anh chỉ có một mình em là người thân, em không được bỏ lại anh một mình!”
“Tu Quân, em là người thân duy nhất của anh hai, nhất định phải sống tốt, hiểu không?”
Em hiểu rồi anh hai, em phải sống tốt, phải sống tốt.
Anh trai đã quá mệt mỏi và đau khổ rồi, cô ấy không thể tăng thêm gánh nặng cho anh trai nữa.
“Em gái, anh chỉ có em là em gái thôi. Em nhất định phải sống, đừng rời xa anh hai biết chưa?” Anh hai lúc nào cũng mang vẻ mệt mỏi và đau buồn.
Cô ấy cố gắng làm tốt mọi việc, không muốn làm anh trai lo lắng, hi vọng có thể giúp anh chia sẻ gánh nặng.
Anh trai nói rằng họ đều là những người bị nguyền rủa, phải kiên cường lên, không thể dừng lại.
“Tu Quân, đừng ăn mì gói nữa, anh dẫn em đi ăn đồ ngon nha.” Một giọng nói dịu đàng vang lên bên tai, vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Văn.
Mạnh Văn rất quan tâm đến chế độ ăn uống của cô ấy, không cho cô ấy ăn đồ ăn nhanh không tốt cho sức khỏe.
Mạnh Văn luôn có thể phán đoán chính xác tâm trạng của cô ấy, bất kể là vui hay buồn, anh ấy đều có thể biết được.
Lúc cô ấy vui, anh ấy sẽ dẫn cô ấy đi ăn những. món ngon. Lúc cô ấy không vui, anh ấy cũng sẽ đưa cô đi ăn đồ ngon.
'Tu Quân không khỏi mỉm cười, nếu cứ ở bên Mạnh Văn mãi, chẳng phải cô ấy sẽ bị nuôi thành con heo sao?
Nhưng mà cô ấy thích anh ấy, thật sự rất muốn ở bên anh ấy, biến thành heo cũng là một loại hạnh phúc.
'Tay Mạnh Văn thật ấm áp, tay cô ấy nằm trong lòng bàn tay của anh ấy trông thật nhỏ bé, giống như cô ấy và anh ấy vậy.
Ngoài anh trai ra, Mạnh Văn là người duy nhất. có thể mang đến cảm giác an toàn, khiến cô ấy có thể ỷ lại không chút đắn đo.
Khi ở bên anh ấy, trái tim cô ấy sẽ cảm thấy thư thái và hạnh phúc. Không cần phải nói gì, mà chỉ cần ngồi lẳng lặng ngồi bên nhau như vậy thôi cũng mang đến cảm giác rất an tâm cho cô ấy rồi.
'Thế nhưng... cô ấy lại không đám ở bên anh ấy.
Vì sao lại thế?
Cô ấy cũng không biết nữa, hình như cô ấy không nên ở bên anh ấy đúng không? Nếu hai người ở bên nhau sẽ như thế nào? Cô ấy cũng không biết rõ nữa.
'Tu Quân say sưa ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Văn, cứ nhìn mãi nhìn mãi. Đột nhiên, khóe miệng Mạnh Văn trào ra một vệt máu.
Tu Quân rất lo lắng, cô ấy vươn tay muốn lau đi, nhưng càng lau máu chảy càng nhiều.
Mạnh Văn lúc nào cũng mỉm cười, nhìn cô ấy dịu đàng như vậy.
Ngực và bụng của anh ấy đang liên tục chảy máu.
Không, Mạnh Văn!
Mạnh Văn, đừng mà!
Bác sĩ đâu Bác sĩ đâu rồi?
Mạnh Văn không thể xảy ra chuyện gì, không thể!
Mạnh Văn, em yêu anh! Em yêu anh! Anh không thể xảy ra chuyện được!
“Tu Quân cảm thấy trái tim mình đau đớn quần quại.
Cô ấy nghĩ rằng mình là người vô tâm, nhưng tại sao giờ đây trái tim cô ấy lại đau quá? Mạnh Văn là trái tỉm của cô ấy, thì ra Mạnh Văn chính là trái tim của cô ấy!
Mạnh Văn, anh không được chết! Không được chết! Anh chết rồi, trái tim em cũng chết theo. Nếu như thật sự phải chết, nhất định phải chết cùng nhau! Không có anh em không sống nổi!
Nước mắt không ngừng trào ra.
“Tu Quân, Tu Quân, cậu mau tỉnh lại đi Tu. Quân!” Một giọng nói địu đàng trong trẻo vang. lên bên tai.
Là Vân Khanh.
'Tu Quân chậm rãi mở mắt ra, đúng là Vân Khanh rồi.
Tống Vân Khanh thở phào nhẹ nhõm, đặt tay lên trán cô ấy: “Tu Quân, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Tống Vân Thanh nghẹn ngào.
"Tu Quân cảm thấy mặt nạ dưỡng khí che mặt, muốn nói nhưng không thể.
“Vân... Vân Khanh.” Cô ấy cố gắng phát ra âm thanh.
Tống Vân Khanh gật đầu, giúp cô ấy tháo mặt nạ dưỡng khí ra.
“Tu Quân, cậu có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
"Tu Quân lắc đầu: “Vân Khanh, vừa rồi tớ có một giấc mộng đáng sợ lắm. Tớ mơ thất Mạnh Văn, Mạnh Văn, anh ấy, anh ất không thể nói tiếp, bởi vì cô ấy không cầm được nước mắt.
“Tu Quân, đừng khóc, cậu đừng khóc nữa mà. Cậu bị thương rất nặng, chảy rất nhiều máu, hiện tại còn rất yếu, đừng quá kích động.” Tống Vân Khanh không khỏi rơi lệ.
Cuối cùng Tu Quân cũng cảm thấy vai phải của mình đau dữ dội, cô ấy bị thương sao?
Sao cô ấy lại bị thương?
Những cảnh tượng đó chợt lóe lên trong tâm trí cô ấy.
Mạnh Văn!
Mạnh Văn đỡ đạn cho cô ấy!
'Tu Quân bỗng ngồi bật dậy, nhìn thấy kim truyền địch trên tay mình liền rút nó ra.
'Tống Vân Khanh giật mình: '“Tu Quân! Tu Quân! Cậu định làm gì? Cậu hãy bình tĩnh lại đi, cậu muốn làm gì?”
Tống Vân Khanh đè chặt Tu Quân, không cho cô ấy động đậy. Cô vội vã xoay người hô: “Y tá, y tá!”
Không biết Tu Quân lấy sức lực từ đâu mà đẩy 'Tống Vân Khanh ra, dùng hết sức hét lên nhưng giọng vẫn còn yếu ớt khàn khàn: “Mạnh Văn! Mạnh Văn!"
Hai y tá vội vàng mở cửa đi vào: “Ôi, sao cô lại dậy rồi? Như vậy sao được?”
“Đừng cử động lung tung, cẩn thận vết thương nứt ra! Cô cần gì chúng tôi sẽ đi lấy cho cô!" Hai cô y tá một trái một phải dìu lấy cô ấy.
'Tống Vân Khanh cũng đến giúp y tá dìu Tu Quân lên giường.