Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Mạnh Ngọc liếc nhìn bọn họ, nói với Sở Mạc Dao: “Em là người trong cuộc, không có quyền phát biểu ý kiến.”

Lại nói với hai người phản đối: “Người trong, cuộc còn chưa có quyền phản đối, hai người phản đối cái gì?

Mọi người ngã ngửa, cậu hai Mạnh, anh cũng giỏi thật đó?

Mạnh Ngọc nói với Mộ Hi Thần: “Lo mà quản người phụ nữ của cậu đi, đừng có xen vào chuyện người khác.”

Lại nói với Mạnh Văn: “Anh cả, giao thằng ba cho anh, nếu nó không chịu hợp tác thì sau này. mỗi tuần em đều dụ đỗ ông nội không tin lời anh nói, chúng ta có thể tương ái tương sát.”

Đũa của Mạnh Văn hơi khựng lại, lập tức nhìn về phía Mạnh Dương: '“Thằng ba, bỏ tay xuống!”

Mạnh Ngọc vô cùng hài lòng, bước qua đó ôm lấy vai Sở Mạc Dao đi ra ngoài: “Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện, chỗ này có nhiều người không liên quan quá.”

Sở Mạc Dao đương nhiên không muốn đi cùng

anh ấy, liều mạng giãy dụa: “Anh bị bệnh tâm thần à!”

“Nếu không để tôi ôm em.” Mạnh Ngọc không thèm để ý đến lời nói và sự giãy dụa của Sở Mạc Dao.

Sở Mạc Dao hoảng sợ: “Nè Anh không hiểu lời tôi nói sao? Tôi không thích anh!”

Mạnh Ngọc hơi cong eo, ôm ngang Sở Mạc Dao lên: “Bây giờ không thích cũng không sao, sau này thích là được rồi.”

"Mạnh Ngọc, anh định đẫn Dao Dao đi đâu?” 'Tống Vân Khanh đuổi theo, lại bị Mộ Hi Thần ôm chặt lấy.

'Tống Vân Khanh giãy dụa, tức giận: “Mạnh. Ngọc, anh buông Dao Dao xuống cho tôi!”

Mạnh Ngọc đã ôm lấy Sở Mạc Dao đang giãy dụa ra ngoài.

Mạnh Dương lại cực kỳ yên lặng, anh ấy cũng không phải bị lời đe đọa của Mạnh Ngọc làm sợ. hãi, giật mình nhìn về phía Mạnh Văn: “Anh cả,hình như anh hai đang nghiêm túc.”

Mạnh Văn dùng khắn ăn lau tay đứng lên:" Nó nghiêm túc, từ trước đến nay anh chưa bao giờ thấy nó nghiêm túc như lúc này.”

Tống Vân Khanh không quan tâm, thấy Mạnh Ngọc đi ra ngoài, lập tức xoay người đánh Mộ Hi Thần, tức giận đến phát khóc: “Biến thái! Các anh. đều là biến thái! Mộ Hi Thần, anh đi cướp Dao Dao về cho em ngay”

Mộ Hi Thần nhanh chóng dỗ dành: “Ngoan, đừng giận, đừng giận, không sao đâu, Mạnh Ngọc. có chừng mực mà."

“Anh ấy biết chừng mực cái con khỉ khô! Anh ấy đang cưỡng ép con gái nhà lành!” Tống Vân Khanh rống ro.

Cưỡng ép con gái nhà lành! Mọi người lại cười ngất lần nữa! Thì ra cậu hai Mạnh là một cậu ấm ác ôn, bốn trợ lý đã sắp chui xuống gầm bàn cười âm lên rồi, bốn cô gái xinh đẹp lại có chút xấu hổ, lần này sếp hơi mất mặt rồi, chưa từng thấy ai theo đuổi bạn gái như thế này cả?

Khóe môi Mộ Hi Thần hơi giật giật, anh cũng, không ngờ Mạnh Ngọc sẽ làm thế.

“Nhóc con, nhóc con, em nghe anh nói, nghe anh nói trước đã, anh hỏi em, rốt cuộc em không. hài lòng về điểm nào của Mạnh Ngọc?” Mộ Hi "Thần muốn làm Tống Vân Khanh bình tĩnh lại.

“Cái gì đều không hài lòng hết? Anh ấy có điểm gì có thể làm cho anh hài lòng?” Tống Vân Khanh không chịu nghe theo.

“Gương mặt của cậu ấy có vấn để gì sao?” Mộ Hi Thần chỉ đành phải hướng dẫn từng bước một.

"Có vấn đề, anh ấy quá đẹp!" Tống Vân Khanh kêu to.

Mọi người đều cạn lời, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được Mạnh Ngọc bởi vì quá đẹp nên bị chê.

" Được rồi, nhưng cậu ấy hông xấu đúng không? Nếu yêu đương với Sở Mạc Dao sẽ rất xứng. đôi mà? Gia thế của cậu ấy cũng không có vấn để Mộ Hi Thần kiên nhẫn dỗ dành

Lần này Tống Vân Khanh không nói cái gì.

“Nhân phẩm của cậu ấy cũng không có vấn đề gì đúng không?” Mộ Hi Thần lại hỏi

“Sao em biết được anh ấy là người tốt hay. người xấu chứ? Nhưng mà dựa theo hành vi ngày hôm nay của anh ấy, nhân phẩm của anh ấy chắc chắn có vấn để!” Tống Vân Khanh khó chịu rống. to.

Cái này, bốn nữ bí thư đồng loạt nói: “Chúng, tôi có thể bảo đảm về nhân phẩm của sếp!”

'Tống Vân Khanh liếc nhìn bốn người bọn họ, không nói gì, bọn họ là bí thư của anh ấy, đương, nhiên phải nói đỡ cho anh ấy rồi.

Bốn trợ lý cũng nhanh chóng nói: “Không sai, ừm, nhân phẩm của tổng giám đốc Mạnh không có vấn

'Tống Vân Khanh liếc nhìn bọn họ, vẫn không nói lời nào, bọn họ đều mê mệt trước nữ bí thư của anh ấy, ai đám tin chứ?

Mạnh Văn đi đến bên cạnh cô, mỉm cười nói: "Được rồi, Vân Khanh, em yên tâm đi, tuy rằng. thằng hai nhà anh làm việc tùy hứng, nhưng nó chắc chắn sẽ không làm chuyện bậy bạ, em tin anh đi.”

“Nhưng...” Tống Vân Khanh vẫn cứ nhíu mày.

Mạnh Dương cũng đã tỉnh táo lại: “Yên tâm đi Vân Khanh, anh hai sẽ không làm chuyện bậy bạ gì đâu, Dao Dao chắc chắn sẽ không có chuyện gì”

“Không phải lúc nãy anh cũng phản đối sao?” 'Tống Vân Khanh nhìn Mạnh Dương, cực kỳ khó chịu vì anh ấy đã phản chiến.

"Tôi phản đối là bởi vì tôi cảm thấy anh hai của tôi làm việc quá kỳ khôi, làm gì có ai theo đuổi con gái như thế này chứ?”

“Đúng vậy! Lỗ mãng! Vừa ấu trĩ còn vừa keo kiệt!” Tống Vân Khanh rất tức giận, vô cùng tức giận.

Mộ Hi Thần kéo cô qua, vỗ nhẹ lên lưng cô nói: “Được rồi được rồi, đừng giận, thật sự sẽ không có việc gì, ngày mai em đi hỏi Sở Mạc Dao là được rồi? Có lẽ ngày mai sẽ có thay đổi gì thì sao? Tạm thời em đừng có gấp.”

Cho nên mọi người thay phiên làm đảm bảo cho Mạnh Ngọc với Tống Vân Khanh.

Một trận liên hoan vui vẻ hiếm có lại bị vì Mạnh Ngọc “cưỡng ép con gái nhà lành” mà vội vàng kết thúc.

Hoa Xán và Tề Vũ đều nhất trí khuyên nhủ Bành Việt, bảo anh ấy học theo Mạnh Ngọc, nếu thích thì cứ trực tiếp ôm đi, người ta có thích hay không cũng không quan trọng, quan trọng là anh ấy thích là được rồi, nếu người ta không thích thì cứ từ từ hướng dẫn cho cô ấy thích là được.

Mà các cô gái lại vỗ ngực âm thầm may mắn, may thật may thật, may mà bọn họ không gặp. phải loại người kỳ lạ này, chắc trên trái đất này cũng chỉ có một người kỳ lạ như Mạnh Ngọc mà thôi.

Biệt thự Hoa Cảnh, nhà họ Mộ.

Mới sáng sớm, Mộ Hi Mạn đã đuổi theo Mộ Hi 'Trì chạy từ trên lầu xuống, vừa chạy vừa kêu: “Mộ Hi Trì, anh đứng lại đó cho eml Anh làm rớt điện thoại của em, bây giờ nó hư rồi, anh đền cho em đi”

Phạm Hiểu Tình đi theo phía sau vất vả khuyên nhủ: “Mạn Mạn, Mạn Mạn, em đừng, chạy, ngồi xuống nói chuyện có được không.”

“Anh ấy có chịu ngồi xuống không? Chị xem anh ấy chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ nữa! Mộ Hi Trì! Anh đứng lại đó! Chờ xem lát nữa em bắt được anh rồi, em sẽ xử lý anh thế nào!”

Mộ Hi Trì chỉ lo cắm đầu chạy trốn: “Mộ Hi Mạn, em hung dữ như thế, sau này sẽ không có con trai nào thích em đâu! Tương lai em sẽ trở. thành một bà già không gả đi được!”

“Anh đám nói em hung dữ? Anh đám nguyễn rủa eml Anh đứng lại đó cho eml Em nói cho anh biết, hôm nay em sẽ không tha cho anh!” Mộ Hi

Mạn rống giận.

“Ai da, hai đứa đừng có cãi nhau nữa mà, lát nữa cô và đượng sẽ bị hai đứa đánh thức mất.” Phạm Hiểu Tình vội la lên.

Sau khi khai giảng, Phạm Thừa Nghiệp và Cao An Tâm đã quay về thành phố N, Phạm Thừa Nghiệp còn phải về tập đoàn nhà họ Mộ di làm.

Nhưng mà Phạm Quyên Nghiên lại cảm thấy hoàn cảnh nơi này rất tốt, không khí trong lành, quyết định ở lại thêm một đoạn thời gian, Mộ 'Thành việc gì cũng nghe theo Phạm Quyên Nghiên, đương nhiên cũng ở lại.

Phạm Hiểu Tình vừa nói xong, giọng của Mộ Chí Thành đã từ trên lầu vọng xuống: “Mới sáng sớm mà hai đứa lại cãi nhau chuyện gì nữa? Hi Trì! Con lại ăn hiếp em đúng không?”

Mộ Hi Trì khó chịu gào to với lầu trên:"Ba, ba bất công quá rồi đó, sao ba không hỏi đầu đuôi chuyện thế nào mà đã đổ lỗi cho con rồi?”

Mộ Chí Thành tức giận nói: “Con suốt ngày cứ ăn hiếp em, còn dám cãi à? Đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Đó là em gái conl Là con gái! Con phải nhường em một chút, đừng có lúc nào cũng giành phần hơn với em!” Nói xong ông ta lập tức bước xuống lầu, nổi giận đùng đùng, chuẩn bị dạy cho Mộ Hi Trì một bài học.

Ông ta còn chưa bước xuống hết cầu thang, Mộ Hi Trì đã la to: “Mẹ, mẹ, mẹ mau ra đây đi! Ba định đánh con kìa!” Anh ta cũng không sợ ba, bởi vì ba sợ mẹ, mà mẹ lại thương anh ta nhất.

Cho nên vừa thấy tình hình không ổn, anh ta lập tức kêu mẹ giúp đỡ,

Phạm Quyên Nghiên mặc áo ngủ xuất hiện. cửa cầu thang, trong giọng nói dịu dàng lại tràn ngập uy nghiêm không cho phép người khác trái lệnh: “Trí Thành, không được ăn hiếp con trai của em!”

“Quyên Nghiên, là nó ăn hiếp em gái trước. Mộ Chí Thành không có chút chống cự nào với vợ.

Phạm Quyên Nghiên nhanh chóng bước xuống lầu, đỡ tay của Mộ Chí Thành, ngồi xuống. ghế sofa, vẫy tay gọi ba đứa nhỏ đều đến gần.

Mộ Hi Trì và Mộ Hi Mạn ngồi xuống hai bên bọn họ, Phạm Hiểu tình lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa đơn.

“Chuyện gì? Hai đứa bọn con, khó khăn lắm mới nghỉ được một ngày cuối tuần, mới sáng sớm. đã cãi nhau chuyện gì rồi?” Phạm Quyên Nghiên có chút nghiêm khắc nhìn về phía con gái.

Mộ Hi Mạn bĩu môi nói: “Mộ Hi Trì quăng hư điện thoại của con!”

Mộ Chí Thành cách Phạm Quyên Nghiên, giơ tay định đánh Mộ Hi Trì.

Mộ Hi Trì cố gắng trốn ra phía sau Phạm. Quyên Nghiên: “Mẹ, mẹ, mẹ nhìn ba kìa.”

Phạm Quyên Nghiên hất tat Mộ Chí Thành ra:

“Ai da, anh cũng phải nghe con trai giải thích đã chứ.”

“Đúng đó đúng đó.” Mộ Hi Trì lú đầu ra khỏi Phạm Quyên Nghiên.

“Ba cứ thiên vị cho em gái, mới sáng sớm nó đã muốn gọi điện cho anh hai, con mới cản nó lại bảo nó không có chuyện gì thì đừng đi kiếm. chuyện với anh hai, điện thoại nó rớt xuống đất, thế là nó cứ đuổi theo con mãi.” Mộ Hi Trì nói ra đầu đuôi mọi chuyện.

“Con định gọi điện thoại cho anh hai?” Phạm Quyên Nghiên nhìn về phía Mộ Hi Mạn, ánh mắt mang theo chút nghiêm khắc.

Bà ta biết rất rõ thái độ của Mộ Hi Thần khi đối mặt với bọn họ, bà ta cảm thấy không có gì, nhưng dưới tình huống không có người nhà họ Mộ nào ở bên cạnh, bà ta lại không cho phép con của bà ta gặp riêng Mộ Hi Thần.

Không vì lý do gì khác, bà ta chỉ là không thể để Mộ Hi Thần làm tổn thương đến bọn họ.

Mộ Hi Mạn lại ỷ vào có ba yêu thương, đến cả chút chuyện này cũng hiểu biết.

Mộ Hi Mạn cũng không phải không biết lời dặn đò của mẹ, nhưng mà cô ta vẫn luôn rất kính ngưỡng anh hai, ước gì được anh hai yêu thương! Có được một người anh như Mộ Hi Thần chính là niềm kiêu ngạo của cô ta.

Cô ta tin chắc rằng, anh hai không thân thiết với bọn họ là bởi vì đôi bên tiếp xúc quá ít, chỉ cần

một thiếu nữ đáng yêu như cô ta có thể gặp mặt anh hai thường xuyên hơn, lại nhõng nhẽo, anh hai nhất định sẽ thích cô ta.

Huống chỉ Hiểu Tình vẫn luôn âm thầm thích anh hai, vốn còn cho rằng dọn đến đây ở rồi mỗi ngày đều có thể gặp mặt, nhưng không ngờ sau khi bọn họ về rồi, từ trước đến nay anh hai cũng, không hề quay về lần nữa.

Ngày đó cô ta còn nhìn thấy Hiểu Tình lén trốn trong vườn hoa khóc, lập tức biết Hiểu Tình muốn gặp anh hai.

Không phải đã nói tương tư là chuyện khổ nhất sao?

Nhìn thấy Hiểu Tình như thế, trong lòng cô ta rất khó chịu, hơn nữa cô ta cũng rất muốn gặp anh hai.

Cho nên hôm đó bọn họ mới lặng lẽ ải đến RS.

“Con, con chỉ muốn gọi anh hai về nhà ăn cơm thôi mà, chúng ta về nhà lâu như thế rồi mà anh hai còn chưa về ăn cơm lần nào đâu đúng không?” Mộ Hi Mạn sợ mẹ nhất, chỉ cần ánh mắt bà ta hơi nghiêm khắc là cô ta sợ ngay, lẩm bẩm nói.

“Nó không chỉ gọi điện thoại thôi đâu, nó còn lén đến RS nữa!” Mộ Hi Trì tung thêm một tin tức. nóng hổi.

Mộ Hi Mạn trừng mắt nhìn cậu ta, cái tên Mộ Hi Trì này cứ luôn thích làm chuyện xấu, xem xem lát nữa cô ta xử lý cậu như thế nào!

Phạm Quyên Nghiên tức giận nhìn con gái: “ Trì Trì nói có đúng không?”

Mộ Hi Mạn cúi đầu, trốn ra phía sau Mộ Chí Thành.

Phạm Hiểu Tình vội vàng nói: “Cô, xin lỗi, là lỗi của con, con không nên dẫn Mạn Mạn đến RS tìm anh họ...”

Mộ Chí Thành lập tức khuyên: “Quyên Nghiên, em xem em ìa, lại mắng con, con muốn đến RS thì có vấn đề gì chứ? RS là của nhà họ Mộ chúng ta, sao nào? Không lẽ Mạn Mạn không được phép đi sao?”

Phạm Quyên Nghiên cười khổ nói: “Em, còn không phải là em sợ Hi Thần bận rộn, Mạn Mạn đến thêm phiền sao.” Bà ta sợ Mộ Hi Thần sẽ tổn thương đến con của bà ta, nhưng những lời này đương nhiên không thể nói ra.

Bà ta biết rất rõ thái độ của Mộ Hi Thần đối với bà ta, chẳng qua anh chưa từng trực tiếp vạch trần bà ta lần nào, mà bà ta vẫn luôn cố gắng duy. trì hình tượng tốt đẹp của mình, cũng đang dùng đủ mọi cách để phá hư mối quan hệ giữa Mộ Hi Thần và Mộ Chí Thành.

“Mạn Mạn là em gái của nói Phiền cái gì mà phiền? Cho dù có phiền thật thì nó cũng ráng chịu! Huống chỉ Mạn Mạn và Hiểu Tình của chúng tangoan ngoãn như thế, nhớ đến nó cũng đã là phúc của nó rồi, biết bao nhiêu ngày rồi nó cũng, chưa chịu quay về, nó bận đến thế sao? Bận đến mức không về nhà được à? Sao nào? Nó không muốn nhận tôi là ba hay là muốn thế nào?” Mộ Chí Thành lại bị gợi lên lửa giận.

“Chí Thành, sao anh lại nói Hi Thần như thế chứ? Chắc là nó rất bận, hiện tại công trạng của RS cũng không thua kém gì tập đoàn nhà họ Mộ rồi, anh làm ba, phải biết nhìn thấy ưu điểm của con cái.” Phạm Quyên Nghiên dịu đàng khuyên nhủ.

Mặt Mộ Chí Thành tối sầm lại, ông ta ghét nhất chính là có người khen Mộ Hi Thần tài giỏi,những lời này đều có vẻ như người làm ba là ông ta rất vô dụng, nhưng ông ta lại không thể nói rõ, chỉ có thể lấy uy nghiêm của người làm ba ra để áp chế và che giấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui