Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Cố Khải cẩn thận rút tờ giấy ra… Ông phắc, đúng là nó!!!!

Anh lập tức cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng lúc này vợ quan trọng hơn!! Vì thế Cố Khải xoay người ôm Lưu Tiểu Niên từ trên bàn lên, thả vào giường nhỏ trong phòng nghỉ cách vách, sau đó dùng khăn mặt ấm lau giúp cậu, cuối cùng nhét cậu vào trong ổ chăn mềm mại!

“Ngoan, mau ngủ đi.” Cố Khải hôn nhẹ hai má cậu, giọng rất ôn nhu rất ôn nhu.

“Anh đi đâu?” Giọng Lưu Tiểu Niên hơi khàn, hơn nửa khuôn mặt vùi trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt bên ngoài.

“Giường quá nhỏ, hai người nằm không thoải mái.” Cố Khải kéo chăn xuống một chút, “Anh ở ngay sofa phòng ngoài, có việc gì thì gọi anh.”

“Vâng.” Lưu Tiểu Niên gật đầu, cảm thấy mệt gần chết, ngay cả mí mắt cũng nặng trĩu…

Ngồi đến khi vợ yêu nhà mình ngủ, Cố tổng nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng, bắt đầu nghiên cứu đống… giấy lộn!

Một tập tài liệu đang mở trên bàn, tài liệu bên trong đều bị vợ làm hỗn độn hết, thậm chí có vài chỗ bị bắn lên… Vài chỗ còn bị nhòe chữ viết tay.

Ông phắc, dâm loạn quá rồi! Cố Khải vội vàng rút khăn giấy ra lau, gom đống giấy vụn kia vào, từ từ chậm rãi chắp vá, cảm thấy mình giống như đang tu bổ tượng!

Những tư liệu này hôm qua luật sư vừa đưa đến, tất cả là thông tin về công ty đối thủ đang có ý đồ ăn cắp cơ mật thương nghiệp của Cố thị, làm nhiễu loạn trật tự, đã hủy bản gốc. Lúc luật sư đưa tới, dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được để rơi vào tay người khác! Nhưng văn phòng làm việc của Cố tổng luôn có khóa mật mã, cho nên anh không thèm bỏ tài liệu vào két sắt… Vì thế sự việc xảy ra như vầy!

Đúng là lam nhan họa thủy mà… Cố tổng vừa chắp vá vừa cảm khái. Trên bàn có nhiều tài liệu như vầy, thế mà lại tóm đúng tập này, lại còn vò cho nát thảm, vụ kiện này trị giá gần ngàn vạn đó!! Giống trong tiểu thuyết ghê, để lấy lòng nữ chính, dồn hết tâm trí thuê máy bay đến đảo riêng nghỉ ngơi, sau đó ở trong phòng tổng thống hưởng đêm xuân gì đó! Vợ yêu nhà mình chỉ cần nhẹ nhàng quơ tay một cái, lập tức quơ đi một tòa biệt thự xa hoa!

Cẩn thận cất các mảnh nhỏ của tài liệu vào túi văn kiện, Cố Khải phiền não nhu nhu lông mày, chỉ còn cách mai mời luật sư đến đây, xem xem mấy thứ chứng cớ này còn hiệu lực nữa không.

Lúc đồng hồ treo tường báo hiệu một chút, Cố Khải ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đã bốn giờ sáng rồi, nhưng anh vẫn không buồn ngủ, không nhịn được quay về bên giường vợ yêu!!!!

Lưu Tiểu Niên ngủ rất nhu thuận, có lẽ là do nơi đó vẫn chưa thoải mái, nên cả người nằm trên giường ngủ rất trầm.

Thực sự rất thích em ấy như vậy nha… Khóe miệng Cố Khải giương lên, không chớp mắt nhìn cậu. Về Trầm Hiên trong quá khứ, có lẽ mình sẽ không bao giờ nói cho em ấy biết. Như bây giờ là tốt rồi, cần gì phải dùng quá khứ đau buồn kích thích em ấy? Mười mấy năm thiếu thốn sự ấm cúng gia đình đó, mình có thể bù cho em ấy nửa đời còn lại.

Cơn mưa mùa thu bắt đầu rơi ngoài phòng, gió thu thổi vào theo cửa sổ. Có lẽ Lưu Tiểu Niên cảm thấy lạnh, nhíu mày rụt vào trong chăn, tay nắm lấy tay áo người bên cạnh.

Cố Khải nghiêng người về phía cửa sổ, giúp cậu chắn chút lạnh như có như không.

Chín giờ rưỡi công ty bắt đầu làm việc, sáng hôm sau, lúc chín giờ hai mươi Cố Khải gọi cậu dậy.

“Khó chịu.” Hai má Lưu Tiểu Niên hơi hồng.

Cố Khải đưa tay sờ thử, cảm thấy vợ yêu hơi phát sốt.

Cũng phải… Bàn làm việc lạnh như vậy! Cố tổng đột nhiên cảm thấy mình rất cầm thú!

“Anh đưa em về nghỉ ngơi.” Cố Khải nâng cậu dậy, xỏ được tay áo vào anh mới phát hiện áo sơ mi tối hôm qua bị xé rách rồi! Chất lượng thiệt là kém mà! Cố tổng yên lặng đổ tội một chút, sau đó mặc tạm đồ của mình cho cậu. Tuy không vừa lắm… Nói đúng hơn là chẳng vừa một tí nào, nhưng dù sao từ thang máy cá nhân xuống thẳng xe, chắc không có người phát hiện đâu!

Lần đầu tiên trong đời, Cố tổng cảm thấy chột dạ! Vừa ôm vợ đứng lên, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên!!!!

Ông phắc! Cố Khải hoảng sợ, suýt nữa làm rớt vợ yêu! Nhưng may mà anh hold được!

“Ai?” Cố Khải kiềm nén không gào thét, quyết định tìm cơ hội chỉnh tên nhãi này!

“Cố tổng, là tôi, hôm nay báo Tin tức Phấn Hồng có đăng tin, giờ cửa công ty tụ tập rất nhiều phóng viên, mong ngài xử lý một chút.” Giọng thư ký rất khẩn trương.

Sao lại có mấy con thiêu thân ở đây! Trong lòng Cố Khải bốc lửa, đành phải thả Lưu Tiểu Niên về giường, “Ngoan, chờ anh một chút.”

“Vâng.” Lưu Tiểu Niên rất nhu thuận gật đầu, “Anh đi làm việc đi.”

Đòe mòe vợ yêu thiệt manh mà! Cố tổng thiệt vô cùng muốn ôm cậu lập tức đến bệnh viện, nhưng phóng viên canh cửa đó!!!! Anh đành phải gọi điện thoại nội bộ bảo David Khương lên đây, sau đó ngồi vào bàn làm việc, “Vào đi.”

Thư ký cầm tờ báo bước vào, tuy đi giày cao gót nhưng cô bước rất nhanh! Có thể thấy cô rất sốt ruột! Phía sau cũng có Giám đốc phòng Quảng cáo cũng khẩn trương đi theo.

Lần đầu tiên trong đời Cố tổng bị tiêu đề bài báo làm kinh sợ ‘Người đứng đầu xí nghiệp Cố thị là GAY?’ —— Tin giật gân, Cố lão gia tư tưởng tiến bộ! Trong công viên khu biệt thự, ông tự đẩy xe lăn đưa vợ của con trai đi tản bộ!

Nội dung bài báo và tiêu đề không khác lắm, chỉ là trình bày tỉ mỉ hơn, ngoại trừ không nêu rõ danh tính của Lưu Tiểu Niên, còn lại cái gì cũng viết, thậm chí còn viết ra rất nhiều tình tiết ý dâm yêu đương! Trong bài còn cố ý nói ba Cố rất vui vẻ với người đàn ông đó, giống như cha con, rõ ràng đã ngầm thừa nhận tình yêu này!

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Cố Khải đen xì xì. Mình đâu có che giấu tính hướng, tin đồn với Lưu Tiểu Niên trong công ty cũng rất nhiều, giờ đột nhiên bị truyền thông lấy ra xào xáo, rõ ràng là có người cố tình.

“Thời gian trước có vài nhân viên kinh doanh của tòa báo này đến đây quảng cáo, chúng tôi cảm thấy hiệu suất rất kém nên không hợp tác. Sau đó hắn đến đây vài lần, đều bị bảo vệ đuổi ra, có lẽ là có ý định trả thù.” Giám đốc Quảng cáo hơi thấp thỏm.

“Trước cửa có bao nhiêu phóng viên?” Cố Khải hỏi.

“Mười mấy người, truyền thông địa phương cũng đến, ngoại trừ báo kinh tế tài chính ra còn có báo giải trí, với mấy trang web.” Thư ký trả lời.

“Bảo tất cả về đi, nói cho họ biết ngày kia tôi sẽ mở một cuộc họp báo.” Cố Khải nói.

“Tôi cảm thấy chuyện này không cần phải làm lớn.” Giám đốc Quảng cáo dè dặt nói, “Thực ra chúng ta rất quen thuộc với giới truyền thông, chỉ cần cho họ ít phong bì coi như là tiền đi lại, rồi mời mạng lưới quân đội, sẽ mau chóng đảo ngược dư luận.”

“Tôi biết phải làm thế nào, đi đi.” Cố Khải phất tay, “Gọi David Khương vào đây.”

Cố Khải nổi tiếng cố chấp trong công ty, thư ký và giám đốc Quảng cáo đành phải chào tạm biệt. David Khương vẫn đứng trước cửa cũng nghe thấy chuyện này, nhưng hắn lo nhất là Lưu Tiểu Niên.

“Có lái xe đi làm không?” Cố Khải hỏi.

“Có.” David Khương bước vào văn phòng, tiện tay đóng cửa lại.

“Tiểu Niên ở bên trong, em ấy đang sốt.” Cố Khải đứng lên, “Giúp tôi đưa em ấy về nhà.”

“… Được.” Trong lòng tổ trưởng Khương cảm khái một chút làm cái chuyện kia trong văn phòng nha, khẩu vị nặng ghê!

Trước khi David Khương ra bãi đỗ xe, Cố Khải đã lái xe mình ra khỏi công ty. Người giới truyền thông đều là người quen, nhưng khó tránh có người bụng dạ khó lường, nếu họ thấy Lưu Tiểu Niên, không biết sẽ đưa loại tin kinh tủng gì nữa!

Mười phút sau, David Khương kín đáo lái xe ô tô màu đen ra khỏi công ty, hướng về phía Cố gia!

Lưu Tiểu Niên mặc áo khoác rộng thùng thình của Cố Khải, thống khổ ngồi trên xe.

Đau đầu quá nha!!!! Nơi nào đó lại càng đau!!!!!!!!!

Ba Cố và Cố Hi cũng đọc được báo, họ vừa cảm khái truyền thông gì đó sao lại không để mặt mũi cho người ta, vừa khẩn trương chờ Lưu Tiểu Niên quay về! Chuông cửa vừa vang lên nửa tiếng em zai đã ‘vèo’ một phát vọt ra!

“Cháu về rồi.” Sắc mặt Lưu Tiểu Niên trắng bệch.

Cố Hi vội vàng đỡ chị dâu, trong lòng khiển trách ông anh cầm thú của mình một chút. Ba Cố cũng khập khiễng bước đến, tỏ vẻ cảm ơn David Khương một chút!

“Cháu về đi làm đây ạ.” Tổ trưởng Khương chào tạm biệt xong trở lại xe, cảm thấy mình thiệt là giống FBI! Giống như đặc công trong phim, hộ tống Nương nương về thành gì đó….

Lưu Tiểu Niên rõ ràng chưa biết xảy ra chuyện gì, sau khi uống thuốc xong lại ngủ. Em zai và ba mình ở ngoài phòng khách lấy báo ra, tiếp tục đọc!

“Phóng viên này nhất định là độc giả của chị dâu.” Em zai vừa cắn hạt dưa vừa phân tích, “Nếu nhân vật chính là con gái, đây đúng là truyện kinh điển về tổng giám đốc và nữ chính mà!!”

“Tờ báo này hồi đó tên là ‘Mỗi ngày một tin tức giải trí’, mười mấy năm trước từng đưa tin đồn ba với với Marilyn Monroe • Race!” Ba ba giận, “Không ngờ lâu vậy rồi chúng lại theo dõi con ông! Đúng là cái gì có thể nhịn, cái này thì không thể nhịn!”

“Cho nên ba muốn đi tìm người ta liều mạng?” Em zai hưng phấn nhìn ông ba mình!

“Muốn ba mầy làm tâm điểm tin tức nữa à?” Ba Cố trừng thằng con thứ!!

“…” Người ta chỉ muốn xem náo nhiệt thui mờ! Em zai ủy khuất nghĩ.

“Phóng viên viết văn còn chưa tính, tên chụp hình này nhất định phải bị bắt!” Ba Cố chọt chọt hình, “Thế mà dám chụp ông giống người tàn tật!”

“Lúc đấy ba vốn tàn tật.” Em zai lầm bầm.

“Con dám cãi!” Ba Cố giận dữ, “Con là con ông hay là con của tên nhãi phóng viên này?”

“Đương nhiên là con ba!!!!!!!!” Em zai cảm thấy không chấp nhận nổi! Cho nên cậu kiên định chọn theo đuôi ba!

“Còn tạm chấp nhận.” Ba ba ném quả hạch trong tay về đĩa nhỏ, “Mau, lên mạng xem mọi người phản ứng thế nào.”

Em zai dìu ba mình thong thả lên lầu, nghĩ thầm đòe mòe ba mình đúng là fashion quá…

Tuy Cố tổng tuổi trẻ anh tuấn, nhưng anh không phải ngôi sao giải trí, lúc tin tức bùng nổ không có nhiều người bàn luận, thỉnh thoảng có vài người đề cập đến nhưng đều nhanh chóng chìm xuống.

“Căn bản là không có chuyện lớn gì ha.” Em zai nhẹ nhàng thở ra.

“Biển yên sóng lặng, là vì sau đó còn có sóng gió.” Ba Cố nói một câu giống như thơ ca tràn đầy triết lý!

Em zai thành công ngáp một cái.

… Phắc! Ba Cố cảm thấy con zai bé vô cùng phiền!

Vì phải xử lý tài liệu Lưu Tiểu Niên phá hỏng, còn phải xử lý tin đồn hôm nay, cho nên Cố Khải về nhà hơi muộn, thậm chí còn ăn cơm hộp ở công ty.

“Anh về rồi!” Em zai và ba mình đang ngồi xem TV.

“Tiểu Niên đâu?” Cố tổng mở miệng liền hỏi vợ!

“Trong phòng ngủ, yên tâm đi, anh ấy chưa biết chuyện báo chí đâu. Sáng nay gọi bác sĩ đến xem qua rồi, châm cứu uống thuốc, chiều lại bị ba quấn quýt bắt chơi cờ nhảy, chắc là giờ ngủ rồi.” Em zai rất nhu thuận báo cáo.

Cố tổng lên lầu mở cửa, liền thấy Lưu Tiểu Niên đang dựa vào giường đọc sách.

“Anh về rồi.” Nghe thấy tiếng động, Lưu Tiểu Niên quay đầu nhìn anh.

“Sao không nghỉ ngơi?” Cố Khải ngồi bên giường, hôn một cái lên trán cậu.

Dù sao tối hôm qua hai người vừa thân thiết xong, Lưu Tiểu Niên vẫn cảm thấy ngượng, lỗ tai đỏ lên!

“Sáng nay Tiểu Hi gọi bảo em phát sốt, anh lại không về được.” Cố Khải nhìn cậu, “Không giận chứ?”

“Không mà.” Lưu Tiểu Niên bật cười, “Em có phải là cô gái nhỏ mười lăm mười sáu tuổi đâu.”

“Ngoan.” Cố Khải lấy sách đi, giúp cậu nằm lại, “Nghỉ ngơi đi, anh ở cùng em.”

“Sớm mà, mới chín giờ.” Lưu Tiểu Niên nhìn đồng hồ treo tường —— điện thoại di động của cậu bị em zai tịch thu, viện cớ sợ cậu chơi trò chơi không ngủ, thực ra em zai sợ chị dâu mình nhìn thấy tin lá cải!

“Phát sốt thì phải uống nhiều nước, ngủ nhiều một chút.” Cố Khải nằm cạnh cậu, nhẹ nhàng kéo người vào lòng.

Hai người lúc này không giống trước đây, Lưu Tiểu Niên ngốc ngốc nghĩ, thì ra sau khi làm chuyện gì đó xong, thực sự sẽ thân mật hơn! Chóp mũi vương vấn hương nước hoa dễ chịu, hơn nữa trong thuốc cảm có thành phần an thần, chỉ một lát sau quả nhiên cậu lại ngủ.

Cố Khải hôn nhẹ hai má, đứng lên ra phòng khách.

“Anh tính thế nào?” Em zai lập tức hỏi anh mình.

“Cái gì tính thế nào?” Anh zai ngồi trên sofa, tiện tay bóp một quả hồ trăn.

“Chuyện bài báo đó, rõ ràng muốn chỉnh anh, anh định để như vậy hả?” Em zai trừng to mắt.

Cố Khải cười, không nói gì.

“Nếu con không biết nên làm gì, cha có thể dạy con vài phương pháp.” Ba Cố rất oai phong.

“Hôm nay tổng biên tập bên họ gặp con, mở miệng đòi ký hợp đồng quảng cáo ba năm, bị con đuổi về.” Cố Khải rót nước.

“Lỗ mãng!” Ba Cố chỉ trích anh.

“Sau đó vị tổng biên tập kia nói với con, Cố lão gia thời trẻ xử lý tai tiếng của mình thế nào.” Cố Khải cười như không cười nhìn cha mình, “Một số tiền rất lớn, bảo sao năm đó mẹ con cứ buồn bực mãi.”

“Không có biện pháp nào khác, bà ấy thà tin báo chí chứ không tin ba, ba đành phải bỏ tiền mua chuộc, áp chế báo chí.” Ba Cố bị con mình nhìn đến khó chịu.

“Loại truyền thông hạng ba này, đừng hòng uy hiếp con.” Cố Khải khinh thường.

“Vậy con tính sao?” Ba Cố hỏi.

“Công khai, vốn chuyện này là sự thật, vì sao lại không thừa nhận?” Cố Khải thấy không thành vấn đề.

Em zai sùng bái nhìn anh mình, đòe mòe thiệt là đập chai á á á!!!!!!!!!!!!!!

“Công khai?” Ba Cố đau đầu, “Rõ ràng có thể áp xuống, con không phải ngôi sao giải trí, sao lại muốn làm to chuyện.”

“Con không giống ba năm đó.” Cố Khải ngồi bên cạnh ba mình, “Năm đó ba vốn không gặp chuyện này, chẳng qua tòa báo đó bịa đặt gạt tiền, cho nên đè xuống rất đơn giản; nhưng hiện giờ con cùng một chỗ với Tiểu Niên, giấu giếm được lần này khó đảm bảo không có lần sau. Tóm lại không thể cả đời lén lút vụng trộm, không bằng nhân dịp này công khai, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”

“Nói đúng lắm!!!!!” Em zai liều mạng vỗ tay.

“Con im lặng đê!” Ba Cố bị cậu ầm ĩ đến phiền!

“Yên tâm đi.” Cố Khải bóp vai cho ba.

“Nếu chúng tóm lấy tính hướng của con không buông, có thể làm ảnh hưởng đến công ty không?” Ba Cố nhíu mày.

Em zai nâng má thở dài, “Ba phải fashion như bề ngoài chứ.” Tờ báo kia chắc hết thứ để viết rồi mới làm trò này! Giờ đến minh tinh còn dám thẳng thắn come out, nói gì người thường?

“Có ý gì?” Ba Cố trừng cậu.

“Ba có biết trong trang web tiểu thuyết của anh hot nhất là gì không?” Em zai hỏi.

“Ngôn tình?” Ba ba nhớ lại hồi còn trẻ mình có xem qua tiểu thuyết.

“Sai! Là đam mỹ!” Em zai kiên định trả lời!

Phắc! Ba Ba trong lòng dựng thẳng ngón giữa chibi, vì ông không biết đam mỹ là cái gì! Nhưng lại ngại không hỏi!

Để cho ba mình yên tâm, em zai lôi cái máy tính ra mở trang web, đưa cho ba, “Ba ấn bừa một diễn đàn đi.”

“Làm gì?” Tuy ba ba hơi nghi ngờ, nhưng vẫn tùy tay ấn một cái.

Sau khi đăng ký xong em zai lập topic —— Kính bạo! Tổng giám đốc của chúng tôi hình như đang qua lại với thư ký bé nhỏ của ổng a a a a a!

…………

Anh zai không nói gì đi uống nước.

“Ba đoán mọi người sẽ làm thế nào?” Em zai hỏi ba mình.

Ba ba chỉ đơn giản thấy có một vài người trách cứ linh tinh.

Sau đó em zai giở trang thứ hai.

Loại topic này phiền muốn chết, tổng giám đốc công ty tui là một ông đầu hói năm mươi tuổi không YY nổi đâu hu hu hu hu!

—— Tổng giám đốc và trợ lý gì đó là thích nhất!

—— Cầu ảnh chụp! Cầu tên công ty! Cầu thông báo tuyển dụng! Cầu JQ trực tiếp!

……

Ba ba cảm thấy mình già thiệt rồi.

Em zai tiếp tục reply —— Tổng giám đốc của tui vừa trẻ vừa đập chai đó! Thư ký nhỏ gì đó rất là moe, mềm mại đáng yêu giống thỏ con! Mỗi ngày ngoan ngoãn ngồi chờ trong văn phòng, đi dép bông, ăn quà vặt! Không hề nháo loạn! Chờ đến khi tổng giám đốc tan ca sẽ dắt tay nhau về nhà!!!

Ba ba trợn tròn mắt, đòe mòe cái kiểu miêu tả này giống khoa học viễn tưởng ghê! Hơn nữa làm gì có thư ký nào như vầy hả! Lại còn đi dép bông ăn quà vặt! Rõ ràng là nhược trí mà! Nhất định sẽ có người bảo em zai chém gió!

—— Gào khóc gào khóc lăn ra đất! Sao lại có thể moe như thế chứ!

—— Cầu niết mặt nhỏ xinh của thư ký!

—— Cầu niết mặt +10086!

—— Chủ thớt đừng khoe khoang nữa! Cầu hiển thị IP nha! Muốn kéo ra ngoài oánh!

……

Ba ba đỡ trán, nháy mắt già đi mấy chục tuổi.

“Cho nên, chẳng sao đâu ba.” Em zai đưa máy tính cho ba mình, “Không thì ba search tên anh một chút đi?”

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui