Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân FULL


“Yên tâm đi, em nhất định sẽ sống thật lâu, sống tới một trăm tuổi để tức chết anh!” Phó Mỹ Hi hướng anh hai nhà mình làm mặt quỷ.
“Bị nhốt lại còn dám kiêu ngạo như vậy?” Phó Bách Diễn quả nhiên bị làm cho tức giận: “Xem ra em chưa ăn đủ đau khổ, em chờ cho anh!”
“A a a anh dâu cứu mạng!” Phó Mỹ Hi lập tức túng, thuần thục mà quỳ cầu cứu anh dâu: “Anh hai em giết đỏ mắt rồi!”
Tô Cảnh Nhan bất đắc dĩ mà đỡ trán: “Anh em hai người thêm lên rốt cuộc là bao nhiêu tuổi vậy? Sao mà vừa gặp nhau đã bắt đầu miêu cẩu đại chiến, dây dưa không xong?”
“Hừ!” Phó Bách Diễn nặng nề hừ một tiếng: “Cảnh Nhan, em thấy rõ ràng, là ai gây chuyện trước?”
“Anh là ca ca, em gái là phải sủng.” Tô Cảnh Nhan giơ tay, dùng đầu ngón tay chọt chọt ngực hắn: “Nghe thấy không?”
Phó Bách Diễn không vui mà bĩu môi, nhưng vẫn là ôm chặt tức phụ nhi, trong giọng nói tràn ngập vẻ khoe khoang: “Xem như nể mặt anh dâu em, anh không chấp nhặt với em nữa.”
“Được được được, chỉ có anh hai là có tức phụ nhi, sướng muốn chết.” Phó Mỹ Hi sợ hãi anh hai nhân cơ hội chỉnh mình, giả vờ ra vẻ ăn nói khép nép.
Vì phản kháng mà bị nhốt lại, cô đành làm bộ nháo tuyệt thực.
Nhưng tuyệt thực thật sự quá khó khăn, cô bị đói đến trước ngực dán sau lưng, đành phải lựa lúc mọi người đang ăn cơm chiều, trộm chuồn ra ngoài chuẩn bị kiếm ăn, không nghĩ tới xuất sư bất lợi, vừa ra khỏi cửa đã đụng phải huynh tẩu hai người.
“Mỹ Hi, em về phòng trước đi.” Tô Cảnh Nhan nhìn cô, trở tay lôi kéo Phó tổng đi tới phòng ngủ của hai người họ.
Tuy rằng số lần về nhà cũ của Phó Bách Diễn rất ít, nhưng phòng ngủ của hắn vẫn còn nguyên vẹn.

Phong cách trang hoàng trong phòng ngủ cùng với biệt thự đều tương tự nhau, đơn giản, cứng nhắc lại lãnh đạm.
Tính lãnh đạm, thấy thế nào cũng không hợp với Phó Husky của hiện tại.
“Lại bồi anh ngủ một lát.” Phó Bách Diễn vừa vào phòng ngủ liền lôi kéo tức phụ nhi đi tới giường lớn.
Hắn đêm qua sốt cao nên vẫn chưa lấy lại tinh thần, lúc nãy lại bị tức giận, nên giờ cả người đều héo rũ, gương mặt anh tuấn cũng để lộ vẻ mệt mỏi hiếm thấy.
Nhưng thật ra hai tay dùng sức ôm tức phụ nhi một chút cũng không giảm, chặt đến mức sắp không thở nổi.
Tô Cảnh Nhan khó được không có giãy giụa, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ là nâng tay lên, từng chút từng chút mà vỗ về sống lưng căng chặt của nam nhân.
Như là đang vuốt lông cho một đại cẩu cẩu đang tràn ngập đề phòng.
Dần dần, sống lưng cứng đờ và hai tay căng chặt cũng từ từ thả lỏng, nhưng Phó Bách Diễn lại càng kéo người ôm sát vào lòng.
Tô Cảnh Nhan tiện thể mà vùi vào lòng ngực hắn, hô hấp bị lãnh hương dễ ngửi chiếm cứ, tư thế của hai người thoạt nhìn thân mật khăng khít, tựa như nhất thể.
Mãi đến lúc tiếng hít thở trên đỉnh đầu trở nên lâu dài quy luật, Tô Cảnh Nhan mới thật cẩn thận mà lui người ra khỏi lòng ngực nam nhân.
Tay chân nhẹ nhàng đi ra phòng ngủ, Tô Cảnh Nhan gõ vang cửa phòng ở cuối hành lang.
“Anh dâu, anh tới rồi!” Phó Mỹ Hi mở ra cửa phòng, thấy hai tay hắn trống trơn, lập tức lộ ra biểu tình thất vọng: “Em còn tưởng là anh dâu muốn đưa đồ ăn cho em chứ……”
“Ăn không vội.” Tô Cảnh Nhan cười: “Anh có chuyện muốn hỏi em, trả lời làm anh vừa lòng, em muốn ăn cái gì cũng được.”
Phó Mỹ Hi trong lòng lộp bộp, nhưng vẫn là tránh đường, trong miệng lẩm bẩm nói: “Cả nhà đều ở đây mà, anh dâu, sao anh lại cứ muốn hỏi em vậy?”
Tô Cảnh Nhan thuận tay đóng cửa phòng: “Bởi vì cả gia đình này, ngoại trừ Phó Bách Diễn, anh cũng chỉ tin lời em nói.”
Phó Mỹ Hi thần sắc lập tức thay đổi, ngữ khí nghiêm túc bảo: “Anh dâu, anh muốn hỏi cái gì?”
“Anh cả của em…… anh ấy qua đời thế nào?” Tô Cảnh Nhan châm chước từ ngữ: “Có liên quan tới anh hai của em sao?”
Phó Mỹ Hi ngơ ngẩn mà nhìn hắn: “Chuyện này, anh hai không có nói với anh sao?”
Tô Cảnh Nhan lắc đầu: “Không có.”
Kết hôn đã hơn một năm, hắn và Phó Bách Diễn quen thuộc lẫn nhau cũng chỉ mới được mấy tháng, Phó tiên sinh trước nay không đề cập với hắn những chuyện của Phó gia.
“Năm đó hai người cùng gặp tai nạn xe, anh cả không cứu sống được.” Phó Mỹ Hi nhéo ngón tay của mình, ngữ khí hạ thấp: “Tài xế say rượu lái xe gây tai nạn, trước lúc đụng phải, anh cả trở tay bẻ tay lái qua một bên, lúc đó liền……”
Tô Cảnh Nhan lúc này mới hiểu rõ, vừa rồi Phó tiên sinh ở trên bàn cơm nói câu kia rốt cuộc là có ý gì.
Hắn nhịn không được truy hỏi: “Khi đó Phó Bách Diễn bao nhiêu tuổi?”
“Đã nhiều năm rồi.” Phó Mỹ Hi ngồi lên giường: “Lúc đó anh cả mới vừa tiếp nhận sự vụ tập đoàn, anh hai còn đang học cao trung.”
Phó Mỹ Hi lâm vào hồi ức: “Anh cả đi rồi, anh hai giống như liền thay đổi thành người khác vậy……”
Tô Cảnh Nhan nhíu mày: “Em là nói sau vụ tai nạn xe kia, tính cách của anh hai em hoàn toàn thay đổi?”
“Đúng vậy.” Phó Mỹ Hi hồi thần: “Từ đó về sau, anh hai trở nên càng ngày càng giống anh cả, cũng tiếp nhận tập đoàn Thịnh Tinh.

Nhưng nói tới mới nhớ, hiện tại anh hai giống như quay lại trước kia, lúc mà anh cả chưa xảy ra chuyện.

Em cảm thấy đây là công lao của anh dâu.”
Tô Cảnh Nhan không đành lòng nói cho cô rằng, này chỉ sợ là công lao của cục gạch.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lời bác sĩ Trì đã từng nói: “Sau vụ tai nạn xe đó, mọi người có giúp Phó Bách Diễn khai thông tâm lý không?”
Ra tai nạn xe cộ, anh ruột vì cứu mình mà chết ở trước mắt, chuyện này ai gặp phải đều không thể dễ dàng quên đi.
“A?” Phó Mỹ Hi mờ mịt mà chớp chớp mắt: “Lúc đó ba mẹ đều rất đau lòng, không có ai——”
Không có ai chú ý tới người sống sót là Phó Bách Diễn.
Không chỉ không hề quan tâm, thậm chí còn tràn ngập oán trách, cô từng nghe thấy mẹ mình khóc rống, tại sao người chết là anh cả mà không phải là——
“Ba mẹ em có phải……” Tô Cảnh Nhan do dự một chút, vẫn là hỏi ra miệng: “Bọn họ có phải càng thích anh cả em hay không? Đặc biệt là mẹ em.”
Phó Mỹ Hi không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh cả từ khi còn nhỏ chính là con nhà người ta trong miệng mọi người, chỉ số thông minh siêu quần, tính cách ôn nhu, làm việc chu toàn, cũng không ngỗ nghịch cha mẹ, toàn thân hoàn mỹ đến mức không có tật xấu nào, so với anh hai ở thời kỳ phản nghịch vừa lì vừa xấu hình thành sự đối lập rõ ràng.
Anh cả chết rồi, đối với mọi người của Phó gia mà nói, chính là đả kích cực kỳ trầm trọng.
Theo như lời Phó Mỹ Hi tự thuật, Tô Cảnh Nhan lập tức tìm ra manh mối.
Đề tài này dừng ở đây, hắn thình lình mà đổi sang vấn đề khác: “Vậy em có biết người mà anh hai em thích trước kia là ai không?”
“Cái gì?” Phó Mỹ Hi vô cùng kinh ngạc: “Còn có việc này? Cái này em không biết a!”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô không giống như giả vờ, Tô Cảnh Nhan lại nói: “Vậy em nhất định biết anh hai em vì sao lại muốn đi xem mắt anh chứ?”
“Cái này thì em biết! Lúc đó ảnh ép em——” Nói đến một nửa, Phó Mỹ Hi bỗng nhiên ý thức được chính mình bị kịch bản, lập tức ngậm miệng.
Đáng tiếc đã muộn rồi.
Tô Cảnh Nhan dù bận vẫn ung dung mà dựa ngồi ở bên bàn, nâng nâng cằm ý bảo: “Nói tiếp a.”
Trong buổi tiệc hôm đó, hắn như bị sét đánh giữa trời quang, trong lúc nổi nóng, liền không phân xanh đỏ trắng đen mà mắng Phó Bách Diễn một trận.

Nhưng giờ ngồi suy nghĩ lại, hắn lập tức cảm thấy không đúng.
Hắn trùng hợp lớn lên giống bạch nguyệt quang của Phó tiên sinh, Phó tiên sinh trùng hợp thay thế em gái ruột đi xem mắt với hắn, Phó tiên sinh lại trùng hợp mà hiểu rõ sự yêu thích của hắn như lòng bàn tay.
Quá nhiều sự trùng hợp xảy ra, vậy nhất định không phải là trùng hợp nữa.
***
“A Diễn nghĩ kỹ muốn báo danh ở trường đại học nào chưa?” Nam nhân trẻ tuổi anh tuấn khống chế tay lái, nghiêng mắt liếc sang thiếu niên ngồi bên cạnh.
Trên ghế phụ ngồi một người thiếu niên có gương mặt tương tự với hắn, ngũ quan ngây ngô, chỉ mới lộ chút mũi nhọn.
“Em muốn ghi danh đại học nghệ thuật, nhưng lão cha hẳn là sẽ không đồng ý.” Thiếu niên chép chép miệng.
“Sợ cái gì?” Nam nhân không chút để ý mà trả lời: “Ba không đồng ý, em liền trộm báo.

Lão cha bản lĩnh dù lớn, gạo nấu thành cơm rồi, ông ấy còn có thể bóp méo nguyện vọng của em sao?”
“A! Thể hồ quán đỉnh a lão ca!” Đôi mắt ủ rũ của thiếu niên tức khắc sáng ngời: “Vẫn là anh cáo già xảo quyệt!”
“Nơi nào, nơi nào, quá khen.” Nam nhân khiêm tốn mà cười, dừng một chút, ngữ khí chuyển sang nghiêm túc: “A Diễn, em cứ việc đi làm chuyện mà em muốn làm, mặt khác đã có lão ca lo.

Em yên tâm, trời không sụp xuống được.”
“Hắc hắc, lão ca anh thật tốt!” Thiếu niên mặt mày hớn hở, chính là lôi kéo đai an toàn, nỗ lực tiến đến trước người nam nhân, làm bộ muốn chạm vào bờ vai của hắn.
Biến cố chính là xảy ra ngay lúc đó.
“A Diễn, cẩn thận!” Nam nhân thần sắc thay đổi, quát to một tiếng.
Ý cười trên mặt thiếu niên chưa kịp thu hồi, chỉ thấy đối diện là một chiếc xe đang chạy thẳng về phía họ.
Trong chớp nhoáng, nam nhân đột nhiên trở tay bẻ tay lái, đầu xe nhanh chóng chếch qua.

Giây tiếp theo, đầu xe nghiêng đi đụng phải xe đối diện, ghế điều khiển lập tức bị đâm bẹp.
Phó Bách Diễn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng cả người đều lệch vị trí, đau đến không thở nổi, giống như bị một ngọn núi lớn không ngừng đè xuống dòng nước sâu.
Hắn dùng sức xoay đầu, võng mạc lại chỉ hiện một gương mặt huyết nhục mơ hồ.
Hắn hé miệng, muốn đánh thức lão ca: “Ca…… anh đừng…… đừng ngủ, cầu, cầu anh…… lão ca……”
Thanh âm của cả thế giới như đều tan biến.
Trước mắt hắn càng ngày càng mơ hồ, ngay lúc hắn đau đớn như sắp chết đi, bên tai loáng thoáng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“…… Đại Lang, dậy uống thuốc nào…… Phó Đại Lang……”
“…… Ca!” Phó Bách Diễn rốt cuộc phá tan gông cùm xiềng xích, tuyệt vọng mà hô to một tiếng, bỗng chốc mở to hai mắt.
Tiếng tim đập chợt hạ xuống, hắn phì phò thở dốc, tay phải run rẩy múa may ở giữa không trung, sau đó bị một cái tay khác chặt chẽ cầm lấy.
“Cảnh Nhan……” Phó Bách Diễn muốn ôm chặt người vào lòng, trên tay lại không phát ra lực, chỉ có thể dùng giọng nói khàn khàn bất kham, lặp đi lặp lại mà gọi tên hắn.
“Em ở, em ở đây này.” Tô Cảnh Nhan nhẹ giọng đáp lại.
Phó Bách Diễn thở hổn hển trong chốc lát, dứt khoát mượn sức hắn ngồi dậy, sau đó ôm lấy vòng eo thon chắc kia, dán gương mặt nóng bỏng lên vùng bụng mềm dẻo đó.
Đây là tư thế của một ấu tể đang tìm kiếm sự che chở.
Tô Cảnh Nhan không nói gì cả, chỉ ôm lấy bờ vai dày rộng, năm ngón tay xuyên qua chân tóc hơi ẩm, vuốt ve trấn an.
“Lúc nãy anh……” Một lúc lâu sau, Phó Bách Diễn rốt cuộc hồi thần lại: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”
Tô Cảnh Nhan giả ngu: “Đâu có gọi anh cái gì đâu, chỉ bảo anh dậy uống thuốc thôi.”
Sốt nhẹ vẫn chưa lui, thuốc không thể ngừng.
“Không đúng……” Phó Bách Diễn buộc chặt cánh tay: “Lúc nãy em không có nói thế này.”
“À.” Tô Cảnh Nhan nghĩ nghĩ, cúi đầu dùng khí thanh trả lời: “Vừa nãy em gọi anh là…… Phó Lang.”
“Phó Lang” và “Đại Lang” tuy chỉ kém một chữ, nhưng ý nghĩa lại không giống nhau, đầu lưỡi chống hàm trên bắn ra âm cuối lưu luyến, mạc danh sinh ra ý vị thâm tình yêu kiều.
Chỗ xương cùng của Phó Bách Diễn nảy lên cảm giác tê dại, sự tuyệt vọng trong giấc mơ tan thành mây khói, tâm tư lại nhộn nhạo lên.
Bàn tay to nóng bỏng từ vạt áo lông chui vào, Tô Cảnh Nhan không kiềm được mà run rẩy: “Anh làm gì?”
“Em nói xem?” Phó Bách Diễn đột nhiên làm khó dễ, nắm eo hắn liền kéo người xuống, chính mình cũng theo đó mà nằm ngửa xuống, sau đó cắn lên vành tai mềm mại nói lời thô tục.
Thầy Tô lãng thì lãng, nhưng da mặt vẫn còn mỏng, nhịn không được sự trêu chọc, vành tai tuyết trắng lập tức đỏ như rỉ máu.
“Phó Bách Diễn, phiền anh có chút tự giác của người bệnh được không?” Tô Cảnh Nhan vừa thẹn vừa bực, dùng sức véo cánh tay hắn: “Anh còn đang phát sốt đó!”
“Phát tao? Phát tao thì sao vậy?” Phó Bách Diễn cố ý cắn không rõ chữ, thấp giọng cười xấu xa: “Phát sốt sẽ càng nhiệt, càng nóng, em thử xem sẽ biết……”
Một câu gây ra vô hạn liên tưởng, Tô Cảnh Nhan phảng phất như đã cảm nhận được……
“Uhm?” Phó Bách Diễn nhão nhão dính dính mà cọ hắn: “Cảnh Nhan ngoan, tâm can bảo bối nhi……”
Tô Cảnh Nhan không chịu nổi mà muốn rướn nửa người trên dậy, đôi mắt thủy quang liễm diễm vọng vào cặp mắt đen thẫm lại tỏa sáng, môi đỏ khẽ mở: “Thật sự sẽ càng nhiệt, càng nóng?”
“Ân.” Phó Bách Diễn đáp: “Sẽ rất thoải mái……”
“A.” Tô Cảnh Nhan khẽ cười một tiếng: “Phó tổng, anh nói là ở đằng trước, hay là đằng sau vậy?”
Nụ cười trên gương mặt Phó Bách Diễn lập tức cứng đờ.
???
Phản!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui