“Cô Lê, cô khóc là đang hối hận vì đã phản bội tổng giám đốc Lâm, hay là vì đang cảm thấy xấu hổ vì mọi chuyện đã bại lộ?”
Bị đám người vây quanh, cô hoảng hốt, luống cuống tới độ chỉ còn biết phản kháng một cách yếu ớt: “Đủ rồi đấy, tôi không hiểu các bạn đang nói gì hết.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong hoàn cảnh hiện giờ, tất cả mọi người đều muốn bản thân mình dẫn đầu lên trước, liên tục thúc giục cô trả lời câu hỏi, để có thể giành được tin tức trang đầu cho nhà báo của mình và làm ra nội dung sớm nhất, nhưng không một ai thèm nghe Lê Nhược Vũ đang nói cái gì.
Hoặc cũng có thể nói, bọn họ nghe thấy lời của của Lê Nhược Vũ, nhưng cũng chỉ cho rằng cô đang giả vờ vô tội mà thôi.
Bọn họ không ngừng truy hỏi, cố chấp muốn cô trả lời câu hỏi mà mình đặt ra.
Lê Nhược Vũ bị đám nhà báo phóng viên ép vào trong góc, không có đường lui.
Hạ Tư Duệ mở cửa xe, muốn đề cô vào trong xe tránh đi một chút.
Thế nhưng lại không ngờ rằng, một bàn tay của ai đó đã nhanh nhẹn kéo cồ tay của Lê Nhược Vũ lại, sống chết cũng không chịu buông, nhất quyết không cho cô đi.
Lần đầu tiên bị bọn họ tôn làm nhân vật chính, nên làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô được Người nọ dùng sức một chút, cô không kịp phòng bị liền ngã lăn ra, cái chân bị thương kia cũng nặng nề đập xuống đất.
Cô đau đến mức đồ mồ hôi lạnh: “Đau, Tư Duệ, chân tớ đau.
”
Người ở ngoài muốn chen vào thì khó, nhưng muốn đầy một người ở bên trong ra thì dễ hơn nhiều.
Thế nên Hạ Tư Duệ khôngkịp chen vào đề đỡ cô, bị bọn họ đầy ra ngoài, bởi vì đám người đó chê cô vướng víu.
Bên trái trán của Lê Nhược Vũ sưng đỏ lên, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, cô không còn chút sức lực nào nằm rạp trên mặt đất.
Lúc này máy ảnh hoạt động hết công suất, nháy nháy liên hồi, không một ai muốn bỏ qua dáng vẻ chật vật hiện tại của có.
Không biết ai là người bắt đầu trước, cúi xuống mắng cô hai câu: “Đáng đời!”
Theo sau đó, một loạt lời nói chửi rủa vang lên không dứt.
“Đồ đàn bà hèn hạ, đáng đời!”
“Một con cáo già mưu mô xảo quyệt như cô, sao có thế gả vào nhà họ Lâm được cơ chứ?”
“Còn thật sự cho rằng bản thân mình là công chúa sao, đàn ông tốt trên thế giới đều phải vây quanh cô à? Tôi khinh bỉ!”
“Được gả cho tổng giám đốc Lâm mà còn không biết quý trọng, dám lăng nhăng vụng trộm yêu đương bên ngoài, đúng là đồ không biết xấu hổ!”
“Cái cậu họ Hạ đấy đúng là có mắt như mù, một người phụ nữ đã có chồng, lại còn mưu mô xảo quyệt như thế, có cái gì tốt đẹp chứ!”
“Tôi khinh bỉ”
Đám người đó bấm máy ảnh không ngừng tay, muốn ghi lại dáng vẻ thê thảm của người phụ nữ hư hỏng xấu xa này.
Cho dù không đưa được tin ân oán tình thù của nhà giàu, nhưng làm một cái tiêu đề mới viết là kết cục thê lương của người phụ nữ vượt quá giới hạn cũng được.