“Tất nhiên rồi, bằng không cô cho rằng với tính cách của cậu chủ, sao có thể dễ dàng tha thứ cho một người như vậy? Cậu chủ là người không biết dịu dàng, càng dịu dàng với cô Lưu Ly thì càng chứng tỏ không yêu cô ta.
Bởi vì phải trả ơn, nhiều năm như vậy, cậu chủ đều để mặc cô ta muốn làm gì thì làm, thế nhưng lần này không giống.”
“Nhưng vẫn không hợp lý, vậy tại sao lúc cậu chủ phát hiện cô Lưu Ly là tài xế lái xe tông mợ chủ không tới tìm cô ta tính sổ.”
“Bởi vì năm đó, cậu chủ rơi xuống nước suýt chút mất mạng, ông Lưu cứu mạng cậu chủ, cho dù cậu chủ tức giận đi chăng nữa cũng phải nhẫn nhịn dùng lần đó để trả hết ơn nghĩa.”
Cô giúp việc lớn tuổi cũng thấp giọng, thì thầm với cô giúp việc nhỏ tuổi: “Thật ra không chỉ áp lực trên dư luận, ông Lưu vón theo con đường chính trị, việc phát triển bên chính trị không khả quan mới chuyền sang kinh doanh, nếu không phải nhà chúng ta giúp đỡ, nhà họ Lưu cũng chẳng được như hiện giờ.
Ngày ấy ở phòng sách, tôi nghe thấy cậu chủ nói với ông chủ, muốn mua hết cổ phần lẻ tẻ của nhà họ Lưu, hoàn toàn sửa lại dòng họ của nhà họ Lưu.”
“Cậu chủ cũng độc ác quá rồi.”
Trong lòng cô giúp việc nhỏ tuổi cảm thấy run sợ, một câu của nhà họ Lâm có thể hủy một gia đình, “Có điều nói đi cũng phải nói lại, cậu chủ làm như thế, có phải.
..
Rất thích mợ chủ hay không.”
Cô giúp việc lớn tuổi suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy, là yêu.”
“Thì ra thật sự có chuyện cưới trước yêu sau sao, nhưng mà mợ chủ xinh như vậy, cậu chủ thích cũng đúng… .”
Trò chuyện xong những chuyện này, cỏ cây xung quanh đã được tỉa tót cẩn thận, hai người giúp việc trò chuyện đi xa.
Vườn hoa khôi phục lại sự bình yên vốn có, lúc này Lê Nhược Vũ mới lấy lại tinh thần, thì ra, Lâm Minh làm nhiều chuyện vì cô như vậy mà anh chẳng nói gì.
Trong lòng cô có cảm giác nói không ra lời, giống như áy náy lại giống rung động.
Thật ra, Lâm Minh không độc ác như trong tưởng tượng, anh ép mình như thế, nghe mình nói ly hôn thì sôi trào, có phải giống như hai cô giúp việc kia nói, thật ra anh.
..
Thích mình không?
Trái tim cô đập thình thịch, Lâm Minh mang theo một hộp giữ nhiệt đáng yêu đi về phía cô.
Cô hơi giật mình nhìn anh.
Anh bị ánh mắt của cô nhìn có chút mất tự nhiên, để đồ lên bàn tròn bên cạnh, giải thích: “Mẹ bảo tôi đưa canh dinh dưỡng cho cô.”
“Lại uống.
.
.”
Cô đã uống liên tục gần năm tháng.
Mặc dù mẹ chồng đồi đủ kiểu cho cô, cũng mặc kệ làm thế nào, những bát canh đều không có hương vị gì cả, uống liên tiếp không ngừng lâu như vậy, cô sắp điên rồi.
Lâm Minh bị dáng vẻ của cô chọc cười: “Nhưng mà làm sao bây giờ, bà Lăng, chân của cô còn chưa khỏi hẳn, chỉ có thể tiếp tục uống thôi.”
Cô hít một hơi thật sâu, dáng vẻ thấy chết không sờn vươn tay: “Đem đến đây.”
Tóm lại là phải uống, đây đều là tấm lòng của mẹ chồng.
Anh khẽ nở nụ cười, đổ một chút canh trong hộp giữ ấm vào bát, tự mình uống.
Lê Nhược Vũ ngây ngần cả người, “Anh đây là… .”
Người đàn ông uống từng ngụm lớn cho đến hết, nhíu mày nhìn cô: “Là đang giúp cô.”