Hai người lấy đồ ăn đã đóng gói ra, đặt trên bàn trà.
Trên mặt đất có phủ một lớp lông cừu, cô trực tiếp thả mình trên đất, ngồi _ bên cạnh bàn trà, ăn cơm với anh ta.
Cô có tính cách ôn hòa, nhưng lại rất thích ăn cay, ăn ớt xong, cả mặt cô đều ửng đỏ, trông rất dễ thương.
Hà Duy Hùng liếc cô một cái, vội vàng thu hồi ánh mắt, mở to miệng và cơm vào.
Ăn cơm xong, anh ta quả thật đích thân đưa cô về nhà họ Lâm.
Anh ta dừng xe bên ngoài cổng nhà họ Lâm, không hề có ý định đi vào: “Đến rồi, em tự mình vào đi.
”
“Anh không vào ngồi một chút sao?”
Cô biết, quan hệ giữa nhà họ Hạ và nhà họ Lâm không tồi.
Hà Duy Hùng xua tay nói: “Bà Lâm rất ngay thẳng, nhìn loại tay chơi như tôi sẽ khó chịu, vì sức khỏe của bà Lâm, tôi sẽ không vào góp vui đâu.
”
Cô xuống xe, đóng cửa xe lại, nói với anh ta qua cửa sổ: “Cảm ơn anh.
”
Hà Duy Hùng mỉm cười: “Lê Nhược Vũ, em có biết không, câu em nói nhiều nhất với tôi chính là, cảm ơn anh.
”
“Em biết.
”
“Lần sau tôi muốn nghe câu khác.
”
Lê Nhược Vũ cười nói: “Được, lần sau sẽ nói nhiều, mời anh ăn cơm.
”
Hà Duy Hùng cũng cười: “Chúc em hạnh phúc, người phụ nữ thú vị.
”
“Mượn những lời tốt đẹp của anh.
”
Thấy Lê Nhược Vũ trở về, mẹ chồng Hoàng Ánh còn tốt bụng hỏi cô có muốn uống chút canh không.
Sau khi trò chuyện một chút với Hoàng Ánh về mấy ngày nay, cô mới lên lầu, về phòng của cô và Lâm Minh, nhưng trong phòng trống trơn, mấy ngày nay cô không về, Lâm Minh cũng không quay về.
Hoàng Ánh là một người rất tiến bộ, bà sẽ không đi sâu tìm hiểu xem giữa hai vợ chồng bọn họ xảy ra chuyện gì, sau đó ỷ mình là bề trên mà đứng ra giải quyết, bà muốn đôi trẻ tự giải quyết với nhau.
Không khí ở nhà họ Lâm thực sự rất tốt, rất có cảm giác một ngôi nhà ấm áp.
Chỉ là căn phòng này lại thiếu đi sự ấm áp của gia đình.
Lê Nhược Vũ không muốn lại đến Lâm thị tìm anh, một là không tiện nói chuyện, hai là không muốn lần nữa nhìn thấy hình ảnh chói mắt kia.
Cô quyết định ở nhà họ Lâm đợi, đợi anh trở về, hai người có thể ở trong phòng nói chuyện rõ ràng.
Nhưng mà, Lâm Minh vấn không trở về.
Đếm thời gian, cũng đã mười ngày rồi.
Ngày nào con dâu cũng đợi con trai, Hoàng Ánh thật sự cũng nhìn thấy.
Bà không kìm lòng được, gọi điện thoại cho con trai, yêu cầu con trai ngày mai phải về, đã một tuần không thấy người rồi, ngày trước bất luận thế nào cũng một tuần trở về hai lần.
Lâm Minh có thể không phải người chồng tốt, nhưng anh là một đứa con ngoan.
Tối hôm nhận được điện thoại, anh lập tức quay trở về.
Khi về đến nhà họ Lâm, đã hơn 11 giờ đêm, hai vị phụ huynh nhà họ Lâm đều đã ngủ rồi, anh một thân đầy rượu quay về phòng ngủ.