“Khốn nạn? Trước giờ tôi chưa bao giờ nói mình là người tốt.
” Anh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy.
Đừng nói là bây giờ yêu tôi rồi, không muốn ly hôn?”
“Mỗi người ở nhà họ Lâm đều có tư cách chất vấn tôi, nhưng anh thì không có!” Cô đỏ mắt.
“Chậc, nhìn bộ dạng đáng thương này thật làm người khác đau lòng.
” Anh nheo mắt, tiến gân đến môi cô, nhưng không hôn xuống, chỉ dừng lại ở đó, nhìn thẳng cô, nói: “Lê Nhược Vũ, cô có biết không? Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô như thể đã yêu tôi rồi vậy, yêu đến không thể kiềm chế.
”
Cô chớp mắt, nước mắt lăn dài trên gò má.
Cô kiêng chân lên, chủ động áp môi mình vào môi anh.
Không ngờ người luôn bị động trước chuyện này lại làm ra hành động như vậy, Lâm Minh sửng sốt vài giây, có điều cũng chỉ là vài giây, anh lập tức đổi khách thành chủ, sau đó mạnh mẽ đè cô lên bức tường lạnh lẽo.
Mùi nước hoa xa lạ trên người anh làm cô rất bi ai, cô nhìn người đàn ông đang tàn sát bừa bãi trên người cô, thật muốn vào lúc này anh giải thích một câu, thật sự anh không làm gì cả, chỉ là gặp dịp thì chơi, xã giao mà thôi.
Nhưng anh không nói, cái gì cũng không nói.
Tim Lê Nhược Vũ như bị dao đâm dữ dội, như vừa tỉnh từ cơn mơ.
Đẩy anh ra nhặt chiếc áo sơ mi trên đất lên, quả nhiên, trên áo có những vết son cùng màu.
Một giây này, có thể người ta đang từ vực thẳm dục vọng rơi xuống hố băng.
Hai mắt Lê Nhược Vũ đỏ bừng, cô dùng sức đẩy anh ra, khóc lóc nói: “Lâm Minh anh thật bẩn.
”
Chạm vào người khác rồi lại chạm vào cô, thật kinh tởm.
Thật sự rất kinh t†ởm….
Anh xem cô là gì, đồ chơi sao?
“Tôi bẩn?” Động tác của anh dừng lại, dục vọng trong mắt tiêu tan, chỉ còn lại tia lạnh lẽo: “Cô cho rằng Hạ Đông Quân thì sạch sẽ sao?”
“Đúng, anh ấy còn sạch sẽ hơn anh trăm lần, hơn vạn lần!”
“Người phụ nữ ngu ngốc, Hạ Đông Quân thích chơi những đồ cấm ky, khẩu vị còn nặng hơn tôi.
” Lâm Minh chế nhạo nói bên tai cô: “Nhiều nhất tôi cũng chỉ chơi phụ nữ, còn anh ta, thích chơi các em gái…”
Lê Nhược Vũ không suy nghĩ quá lâu xem rốt cuộc anh muốn ám chỉ cái gì, chẳng qua cô cảm thấy nói như vậy vượt qua lẽ thường, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Cô chán ghét nhìn anh: “Lâm Minh, chửi bới người khác như vậy, thật sự không có gì hay đâu.
”
“Lê Nhược Vũ, cô tốt thật ấy.
” Anh híp mắt, hơi thở nguy hiểm thoáng chốc tràn ngập cả căn phòng: “Cô đừng quên, rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai, khi đó cô đã đồng ý với tôi chuyện gì, cô quên hết rồi sao?”
Ánh mắt của anh càng ngày càng u ám, động tác trên tay cũng dùng thêm sức, muốn lưu lại dấu ấn thuộc về mình trên thân thể người phụ nữ này.
Không chút tình cảm lại chạm đến sự tuyệt vọng cực hạn của Lê Nhược Vũ: “Không muốn! Tôi không muốn!
Lâm Minh anh đừng chạm vào tôi!”
Thời điểm không hề rung động, làm tình kiểu này, cô chỉ có thể nói với chính mình, đây chỉ là việc trao đổi lợi ích.
Nhưng bây giờ, cô đã rung động, làm tình mà không có tình cảm chỉ càng khiến cho lòng cô càng lúc càng đau đớn.