Nhìn chằm chằm mắt anh, cô nói từng câu từng từ: “Cứ cho là thật sự mang thai rồi, tôi cũng sẽ không sinh đứa bé này.”
Vốn Lâm Minh không phải người tính tình dễ chịu, anh bị chọc giận: “Việc này không tới lượt cô quyết định, nếu thật sự mang thai, cô không muốn cũng phải sinh.”
Anh giữ chặt tay cô, thô bạo kéo cô đi.
Cô không thể tránh thoát: “Anh đưa tôi đi đâu?”
Anh lạnh giọng: “Bệnh viện!”
Theo quy trình xét nghiệm máu, đợi kết quả.
Không biết Lâm Minh nói gì với bác sĩ, lúc kết luận, vậy mà bác sĩ lại bảo Lâm Minh vào một mình.
Lê Nhược Vũ tức đến giậm chân, Lâm Minh vĩnh viễn ngang ngạnh như vậy, dù cho cô có mang thai hay không thì vẫn là thân thể của cô, anh dựa vào đâu không cho cô nghe?
Không biết bác sĩ nói gì với anh, lúc anh đi ra, sắc mặt anh rất khó chịu.
Nhìn sắc mặt anh, cô hừ khẽ.
Lê Nhược Vũ chau mày đi đến trước mặt anh, hỏi: “Có phải tôi không mang thai, chỉ là đau dạ dày thôi đúng không?”
Anh không nói, im lặng nhìn cô.
“Anh nói đi, rốt cuộc tôi có mang thai không?”
“Cô hy vọng không mang thai đến như vậy?”
Ánh mắt của anh sắc bén đáng sợ, khí thế bức người.
Dù là vậy, Lê Nhược Vũ vẫn nghe theo lòng mình, gật mạnh đầu.
“Đúng”
Một từ đúng, âm thanh vang vọng, không phải ghen hay bực tức, đúng là cô không muốn mang thai.
Nếu thật sự mang thai rồi, vậy đó chính là một sinh mệnh.
Nhưng cuộc hôn nhân hiện tại của cô, làm sao có thể cho con một gia đình hoàn chỉnh.
Đợi đến khi Lâm Minh chơi đùa xong rồi thu lưới, nếu thật sự có con, anh chắc chắn sẽ không đề đứa bé đi với cô.
Mà cô, cũng không muốn rời xa nó.
Nếu thật sự mang thai, đứa bé này đã được định sẽ không hạnh phúc.
Nếu có thể chọn lựa, đương nhiên cô hy vọng bản thân sẽ không mang thai.
Có điều nếu như lần này không mang thai, sau này cô sẽ chú ý tránh thai.
Việc trước đây không để ý, bắt đầu từ giờ, buộc phải chú ý.
Bởi vì ngoài cô ra, không còn ai có thể bảo vệ trái tim của cô.
Đối với chuyện mang thai, Lê Nhược Vũ càng bí bách, anh càng không muốn nói cho cô sự thật.
Lâm Minh cười lạnh, hỏi ngược lại cô: “Thân thể mình em còn không rõ?”
Lòng Lê Nhược Vũ chùng xuống, điệu này là mang thai thật rồi?
Thoắt cái mặt cô lập tức trắng bệch.
Ý cười trên mặt anh càng sâu, đột nhiên anh cảm thấy bản thân như thằng ngốc.
Hà Duy Hùng nói cô bị đả kích về mặt tình cảm, nói cô quan tâm bản thân, vậy mà anh thật sự tin.