Lâm Minh bỗng nhiên muốn nhìn thấy Lê Nhược Vũ, muốn chạm lên khuôn mặt của cô, muốn ôm lấy cô vào lòng.
Anh định xoay người rời đi, lại nghe thấy giọng nói Hạ Đông Quân chậm rãi vang lên: “Có thể cô ấy sẽ không tha thứ cho anh.”
Lâm Minh dừng bước, xoay người lại nhìn về phía anh ấy, cong khóe miệng lên, trong mắt tràn đẩy sự khinh miệt: “Là cô ấy trêu chọc tôi trước, giữa hai chúng tôi, ai cũng không có tư cách để nói lời tha thứ.”
“Cô ấy trêu chọc anh?” Hạ Đông Quân chỉ cảm thấy buồn cười: “Cho tới bây giờ, Nhược Vũ đều chưa nợ anh bất kỳ điều gì.
Ngược lại là anh, chính là anh vẫn luôn nợ cô ấy!”
Nhớ lại quá khứ, hai mắt Hạ Đông Quân đỏ hoe.
Lê Nhược Vũ là người con gái anh ấy bưng trong tay mà lớn lên.
Lại bị anh tùy ý làm nhục như vậy.
Anh ấy thật hận, thật hận tại sao ban đầu mình phải thỏa hiệp.
Rõ ràng anh đã có cơ hội để thay đổi tất cả mọi thứ.
Hạ Tư Duệ bị Hạ Đông Quân thô lỗ đẩy ra, bát canh rơi xuống đất, mảnh vụn văng đầy mặt đất.
Cô ngồi xuống nhặt từng mảnh vỡ.
Vẻ mặt Lâm Minh nhàn nhạt: “Ba năm trước, cô ấy bỏ thuốc tôi để thiết kế lên cuộc hôn nhân này.
Ba năm sau, tôi bởi vì cuộc hôn nhân này mà ép buộc cô ấy.
Cái gì mà ai tha thứ cho ai, chúng tôi chẳng phải đều là cùng một giuộc với nhau hay sao?”
Hạ Đông Quân lại cười, trong giọng cười kia tràn đầy sự châm chọc: “Rồi anh sẽ hối hận thôi.
Ba năm sau là anh hiểu lắm cô ấy, nên ép buộc cô ấy.
Mà chuyện ba năm trước, cũng không phải giống như anh nghĩ.”
Hạ Tư Duệ nhặt mảnh vỡ run tay một cái, mảnh vỡ cắt vào đầu ngón tay cô.
Máu đỏ thẫm từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, bắn thành một đóa hoa quyến rũ và chói mắt.
Bông hoa kia mang trong mình sự ghen ty, mang theo sự áy náy và mang theo vẻ ác độc…
Lâm Minh trầm giọng xuống và nói: “Hạ Đông Quân, lời này của anh là có ý gì?”
anh.
“Nghĩa trên mặt chữ.”
“Anh biết cái gì?”
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Tôi đồng ý giúp anh, nói cho anh biết chuyện đêm đó cũng là bởi vì Nhược Vũ.
Nhưng mà chuyện ba năm trước, tôi cũng không cần phải nói cho anh biết.” Vẻ dịu dàng ở trên mặt Hạ Đông Quân đã trở nên có chút vặn vẹo: “Lâm Minh, không phải anh không có gì là không thể làm hay sao.
Không phải anh ở thành phố Hà Nội này một tay che trời hay sao.
Nếu như có bản lĩnh thì anh tự mình điều tra đi.”
Lâm Minh siết chặt nắm tay, chỉ nghe thấy Hạ Đông Quân nói: “Đừng có giả vờ bộ dạng tình thâm không hối hận, cô ấy chưa bao giờ nợ anh.
Mà là chính anh, anh vẫn luôn luôn thiếu nợ cô ấy.”
Sau khi Lâm Minh rời đi, Hạ Đông Quân vẫn không nói chuyện.
Anh ấy ngồi đó thở hổn hển, thật giống như là đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của mình.
Hạ Tư Duệ nhặt hết các mảnh vỡ, lúc này mới nói chuyện với anh ấy: “Anh, anh thật sự đã buông bỏ Nhược Vũ rồi sao?”
“Không buông bỏ thì có thể làm được gì khác cơ chứ, anh lại không đấu lại được với Lâm Minh.
Anh có thể không để ý đến tất cả mọi thứ, tranh giành cùng với anh ta.
Nhưng mà đến cuối cùng người bị thương cũng sẽ chỉ là Nhược Vũ mà thôi.” Anh ấy không có ngốc, anh cảm giác được Lê Nhược Vũ sau lần này đã có gì đó biến hóa đối với Lâm Minh.
Còn có ánh mắt muốn chiếm làm của riêng của Lâm Minh lúc nhắc tới Lê Nhược Vũ nữa.
“Cho nên anh mới để cập tới chuyện ba năm trước, muốn cho Lâm Minh tự mình tìm hiểu rõ chân tướng, để anh ta cảm thấy áy náy với Nhược Vũ, từ đó đối xử với Nhược Vũ tốt một chút?”