Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Có thể là trên đời này cũng thật sự tồn tại tình yêu, mà trong đó người ta yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hạ Đông Quân cũng rất thích Lê Nhược Vũ, vô cùng vô cùng thích.

Với sự dịu dàng ấm áp của anh, không lâu sau hai người đó đã bắt đầu trở thành người yêu.
Cũng coi như là yêu sớm, lúc đó Lê Nhược Vũ mới học lớp mười, còn Hạ Đông Quân vừa lên đại học.
Hạ Đông Quân là một người rất dịu dàng ấm áp, lại còn rất đẹp trai, cộng thêm với gia cảnh nhà anh cũng không tệ.

Lê Nhược Vũ không thể không động lòng.

Có thể lúc ban đầu tình cảm của hai người cũng chưa đến mức sâu sắc như thế.

Nhưng dần dần càng lâu, thứ tình cảm đó dần biến thành một loại thói quen.
Sau đó, tài chính của công ty nhà họ Lê bắt đầu có lỗ hổng, mà Hạ Đông Quân lúc đó vừa mới tốt nghiệp đại học cũng bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp nhà họ Hạ, cái gì cũng chưa thành thạo quen thuộc.
Lê Nhược Vũ đã từng nhờ cậy Hạ Đông Quân giúp đỡ.


Thế nhưng Hạ Đông Quân lại không thể giúp đỡ được gì.
Lê Hải Thiên biết ông ta không thể nhờ cậy vào nhà họ Hạ, nên dời ánh mắt của mình sang nhà họ Lâm.
Chỉ cần dựa được vào nhà họ Lâm, thì công ty nhà họ Lê không những không sợ sẽ phải đóng cửa, mà còn sợ gì không có ngày huy hoàng trở lại.
Ngày hôm đó, khi biết được Lâm Minh cũng đang ở khách sạn Kim Đế, Lê Hải Thiên liền tính toán gọi con gái mình đến, rồi báo sai số phòng cho Lê Nhược Vũ.
Lúc đó Lâm Minh cũng chỉ là thanh niên mới lớn, lại bị người ta bỏ thuốc.

Mà trong phòng lại có một cô gái xinh đẹp như thế, anh làm sao có thể từ chối được.
Lê Nhược Vũ sau khi trở về nhà thì tự nhốt mình trong phòng ba ngày không ăn không uống.
Mà nhà họ Lê lại tranh thủ trong ba ngày hôm đó, mang theo quần áo mà Lê Nhược Vũ thay ra còn mang theo dấu vết của Lâm Minh đến nhà họ Lâm.

Cứ một hai câu, yêu cầu nhà ho Lâm phải chỉu trách nhiêm.
Hai vị phụ huynh nhà họ Lâm đương nhiên là không chịu đồng ý.

Không phải cứ bất kỳ loại người nào tìm đến nhà họ làm loạn, thì họ cũng sẽ cứ thế mà gật đầu đồng ý.
Nhất là cách làm của hai vị phụ huynh nhà họ Lê, thì thật sự không có ai có thể chịu được cả.
Đó rõ ràng là đồ của con gái nhà mình sau khi bị người ta ức hiếp xong.


Thế mà bọn họ ngang nhiên cầm đi để làm bằng chứng.

Đây không chỉ đơn giản là muốn uy hiếp nhà họ Lâm, mà bọn họ cũng không hề tôn trọng con gái của mình một chút nào.
Thế nhưng cuối cùng không chịu nổi được sự vô liêm sỉ của nhà họ Lê.

Bà Hoàng Ánh đành phải yêu cầu được gặp mặt cô gái này trước đã.
Bà Hoàng Ánh cùng chồng mình đích thân đi qua nhà họ Lê.

Lúc đó Lê Nhược Vũ vẫn còn đang trốn ở trong phòng, không chịu mở cửa cũng không chịu nói chuyện với ai.
Lê Hải Thiên thấy con gái mình không chịu hợp tác.

Thế là ông ta liền kêu người làm đến phá cửa.
Đó là lần đầu tiên bà Hoàng Ánh nhìn thấy Lê Nhược Vũ.

Cô gái nhỏ trốn trong góc phòng, co rúm lại như một con búp bê đồ chơi đã bị đánh mất linh hồn.
Vào phút giây cửa bị phá ra, toàn thân của cô run lên.

Sau đó cô vội vàng chôn chặt đầu mình vào trong đầu gối, giống như muốn làm một con đà điểu luôn.
Vốn dĩ bà Hoàng Ánh không tin lời người nhà họ Lê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận