Thế nhưng khi thấy bộ dạng yếu đuối của Lê Nhược Vũ đã hoàn toàn làm bà động lòng.
Cô gái bé nhỏ này thật sự đã bị bắt ép.
Việc này làm bà Lâm nhớ tới bản thân mình năm xưa.
Thế là bà liền đồng ý cho phép cửa hôn sự này.
Lúc đó Hạ Đông Quân và Lê Nhược Vũ vẫn đang còn trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, là một đôi tình nhân lãng mạn sướt mướt.
Cô vừa bị đánh mất thân xong, lại bị ép gả cho người vừa cưỡng bức mình.
Việc này khiến Lê Nhược Vũ không thể chấp nhận được.
Cô đã nghĩ hết tất cả các cách để có thể chạy trốn, thậm chí cả việc tự sát.
Thế nhưng không thể làm gì, Lê Hải Thiên không cho phép cô từ chối.
Việc gả đứa con gái này đi chính là giải pháp duy nhất có thể cứu nguy cho công ty của nhà họ Lê lúc bấy giờ.
Nhà họ Lê nhốt cô lại không cho cô ra khỏi cửa.
Thậm chí kể cả cô không đồng ý thì cũng phải kết hôn.
Sau đó Lê Hải Thiên không ngừng giảng giải, bà Lê thì cứ khóc mãi, đến nỗi mắt bà sưng to như quả hạch đào.
Lê Nhược Vũ không còn cách nào nữa đành phải chấp nhận.
Cô chỉ có một yêu cầu, rằng cô muốn được gặp mặt Hạ Đông Quân để nói chia tay với anh.
Thế nhưng tất cả mọi người đều biết rằng, ngày hôm đó, cô không hề nói chia tay với anh, mà cô lại cầu cứu anh giúp cô.
Chỉ cần Hạ Đông Quân đồng ý giúp cô, cô sẽ không cần phải gả cho người đàn ông đã cưỡng bức mình, chỉ để đổi lấy lợi ích cho cả nhà.
Chỉ cần Hạ Đông Quân giúp cô thôi…
Thế nhưng Hạ Đông Quân không hề nói gì cả.
Cô chỉ biết là, cô đã không còn đường sống nữa rồi.
Mà nói rõ ràng ra thì vẫn là cô có lỗi với Hạ Đông Quân.
Thân thể của cô đã không còn sạch sẽ nữa rồi, cô dựa vào cái gì mà bắt anh phải từ bỏ tất cả để giúp đỡ cô chứ?
Cô lau sạch nước mắt, nói với Hạ Đông Quân: “Em không yêu anh nữa, em phải gả cho người ta rồi.
Dù sao thì anh cũng không đồng ý giúp đỡ em.
Nhưng mà thôi vậy, như thế cũng tốt.
Em sẽ không cần phải cảm thấy tội lỗi gì nữa.”
“Tạm biệt anh, anh Đông Quân.”
Không có một câu chia tay khiến người tay thấy khó chịu, mà chỉ có một câu tạm biệt chất chứa bao nỗi niềm bi thương đau lòng.
Sau đó Lâm Minh mới bị bắt phải cưới Lê Nhược Vũ.
Sau khi kết hôn thì Lê Nhược Vũ liển ra nước ngoài.
Cô luôn cho rằng tất cả những việc này là đều là tai nạn ngoài ý muốn, là vận mệnh đã sắp đặt.
Mãi cho tới tận khi năm nay về nước, cô mới phát hiện ra cuộc.
sống của bản thân mình đã hoàn toàn bị người ta xáo trộn hết lên.
Hôn nhân của cô chẳng qua cũng chỉ là một trận mà người ta tính kế lẫn nhau mà thôi.
Lê Hải Thiên không dám che giấu bất kỳ cái gì, cứ thế mà nói hết sạch tất cả mọi thứ ra.
“Chuyện của ba năm trước là do tôi không đúng.
Thế nhưng bây giờ Nhược Vũ, con bé này lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế này hoàn toàn là chuyện của nó, không liên quan gì đến nhà họ Lê cả.” Không biết Lâm Minh nghĩ như thế nào, Lê Hải Thiên chỉ có thể cố gắng hết sức vạch rõ ranh giới giữa nhà họ Lê với Lê Nhược Vũ để có thể tránh bị liên lụy.
Nghe xong tất cả Lâm Minh lại nở nụ cười.