“Ừ, tớ mặc thế quen rồi.”
Nhược Vũ bước nhanh vào trong nhà, mấy dấu vết đỏ hồng đó đều là do tên đàn ông kia gây ra, giờ này có lẽ anh ta vẫn đang ngủ say sưa trên giường.
Nhược Vũ tức đến nghiến răng.
“Cậu vẫn bảo thủ vậy hả?” Tư Duệ đóng cửa, đi sau lưng Nhược Vũ, bỗng cô ấy nói.
“À, vừa nãy có người gửi đồ cho cậu tới đây.
Thấy trên đó ghi tập đoàn Lâm Thị đấy.”
“Hả? Đồ của tớ á?”
Nhược Vũ hơi kinh ngạc, Lâm Thị, chẳng lẽ là của anh ta gửi?
“Chết, sắp đến giờ rồi, cậu mau lên đi.” Tư Duệ giục.
Nhược Vũ vội vàng bỏ túi tài liệu xuống.
Tư Duệ lái xe đưa cô đi, còn Nhược Vũ ngồi ghế phụ, tranh thủ trang điểm đơn giản.
Tư Duệ liếc mắt qua, thấy Lê Nhược Vũ đang kẻ kẻ vẽ vẽ thì thở dài.
“Nhược Vũ, cậu có cần phải thế không? Chẳng phải cậu còn có nhà họ Lê và nhà họ Lâm đứng sau sao? Có cần vất vả chạy ngược chạy xuôi thế này không?”
Nhược Vũ đưa tay chuốt mascara xong, đóng nắp lọ lại, rồi mỉm cười.
“Cậu không hiểu đâu, mình không muốn dựa dẫm vào ai hết.
Phụ nữ muốn tự tin thì phải đứng trên đôi chân của chính mình.
Tư Duệ nhún vai.
“Ok, cậu đúng!”
Nhược Vũ tô son môi, vừa nhìn mình trong gương, cô lại nhớ đến buổi tối ba năm về trước ấy.
Khi đó nhà họ Lê đang trên bờ vực phá sản, cha cô phải chạy vạy khắp nơi, cầu xin người ta giúp đỡ, cũng phải tham gia rất nhiều bữa tiệc rượu bất tận.
Đêm đó có người gọi điện báo cha cô đang say, bảo cô tới khách sạn đưa ông ấy về.
Lê Nhược Vũ vội vàng chạy tới, không những không tìm thấy cha, còn bị Lâm Minh chiếm mất đời con gái.
Cô vô cùng đau khổ và hoảng sợ, trốn tránh không dám gặp.
Nhưng lúc ấy cha cô đã đến nhà họ Lâm yêu cầu họ chịu trách nhiệm.
Cha mẹ Lâm cũng rất vui vẻ đồng ý mối hôn sự ấy.
Chỉ là Lê Nhược Vũ không có cách nào đối mặt với người đã cướp đi lần đầu của cô, hại cô phải xa người mà cô yêu.
Lê Nhược Vũ chỉ đành lấy lí do bỏ trốn ra nước ngoài ba năm.
Ba năm này Lâm Minh cũng hoàn toàn không quan tâm tới cô, xem như không có người vợ trên danh nghĩa này.
Ừm, có lẽ cô cũng nên đề nghị ly hôn rồi.
“Đến rồi!”
Tư Duệ dừng xe trước cửa tập đoàn Phong Linh.
Nghe tiếng Tư Duệ, Nhược Vũ giật mình tỉnh lại, cô đóng nắp thỏi son bỏ vào trong túi, hơi mím môi cho son dàn đều, nhìn lại mình trong gương một lượt nữa, thấy tất cả đều ổn cô mới mỉm cười với Tư Duệ.
“Cảm ơn cậu nhé!”
“Phỏng vấn cho tốt đấy, mình qua bên kia đợi cậu.”
“Biết rồi.”
Lê Nhược Vũ vừa mở cửa định bước xuống xe thì Tư Duệ đột nhiên kéo tay cô lại.
“Gì thế?” Lê Nhược Vũ kinh ngạc, quay qua nhìn bạn thân.
Tư Duệ hất cằm về phía trước.
Lê Nhược Vũ nhìn theo hướng đó, là Lâm Minh.
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Tập đoàn Phong Linh không thuộc tài sản, cũng không có liên quan gì tới Lâm gia mà.
“Sao anh ta lại ở đây?” Nhược Vũ kinh ngạc kêu lên.
“Chắc có việc gì đó, mấy tập đoàn lớn thường làm ăn với nhau mà.”
“Hy vọng anh ta chỉ ghé ngang thôi.” Nhược Vũ lẩm bẩm.
Đợi Lâm Minh đi khuất, cô vội vàng mở cửa xe chạy ra, sắp muộn giờ mất rồi, hôm nay đúng là bị cái tên này ám quẻ.
Tối qua thì bị hắn ta hành hạ suốt đêm làm sáng cô phải vòng qua nhà Tư Duệ trốn rồi mới chạy đi phỏng vấn, giờ lại gặp hắn ở đây, khiến cô sắp muộn giờ rồi.
Lê Nhược Vũ lẩm bẩm chửi Lâm Minh vài câu rồi chạy vào thang máy.
Cũng may thang máy không có ai nên có thể đi một mạch lên tầng mười, nơi diễn ra buổi phỏng vấn.
Buổi phỏng vấn diễn ra cực kì suôn sẻ, Lê Nhược Vũ năng lực không tồi, lại vừa đi du học về, xin vào làm một nhân viên bình thường không phải quá khóc khăn.
Sau khi phỏng vấn xong, Nhược Vũ vui vẻ cúi đầu chào họ rồi đi ra.
Vừa ra đến hành lang thì cô thấy cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại.
“Ấy, xin chờ một chút!”
Lê Nhược Vũ vội kêu lên, chạy nhanh vài bước đến, vừa chạy vừa vươn tay ấn nút mở thang máy.
Cánh cửa thang máy chầm chậm dừng lại, rồi mở ra.
Nhược Vũ thở phào nhẹ nhõm, cô đứng thẳng người, hơi cong môi mỉm cười.
“Cám…”