“Lâm Minh, rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?” Cô bực bội, cố gắng hết sức hất tay của anh ra, nhưng lại bị anh cầm chặt lại trong lòng bàn tay.
“Anh muốn đeo chiếc nhẫn này cho em.
Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Thử xem có vừa không.
”
Anh nắm lấy tay cô, đeo chiếc nhẫn kim cương đặc biệt chói mắt lên ngón áp út của cô.
Nhưng cô hơi co ngón tay lại, ngăn cản hành động của anh: “Rồi sau đó? Anh muốn nói, chiếc nhẫn này là dành cho tôi sao? Sau khi anh nghỉ ngờ tôi với Hạ Huy: Thành có mờ ám với nhau?
“Chuyện giữa em và Hạ Đông Quân, là anh đã hiểu lầm, anh xin lỗi.
”
“Một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ tất cả những lời đã nói ra, vậy thì không cần đến Cảnh Sát nữa” Trên người Lê Nhược Vũ có một sự quyết tâm cắt đứt quan hệ vô cùng quyết liệt: “Lâm Minh, anh không cần phải như vậy, tôi cũng không cần anh làm vậy.
”
Lâm Minh là người kiêu ngạo như thế nhưng lại hết lần này đến lần khác cúi đầu trước Lê Nhược Vũ, đây là cảnh tượng mà tất cả mọi người không dám tưởng tượng.
Mặc dù đã vô số lần anh tự nói với mình, là chính mình đã làm hỏng mọi chuyện vô số lần, mình phải bù đắp lại.
Thế nhưng, lúc Lê Nhược Vũ lại lạnh lùng từ chối tất cả lời thật lòng của anh như vậy, anh vẫn sẽ đau lòng.
Anh ngang ngược tách ngón áp út của cô ra, đeo chiếc nhẫn vào sâu bên trong.
Tròng mắt Lê Nhược Vũ nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau cùng với chiếc nhẫn chướng mắt kia, trong lòng trào dâng.
Đúng lúc đó Giám Đốc lên tiếng giảng hòa, cười nói: “Ngài Lâm độ rộng được làm thật vừa vặn, bây giờ có rất ít ông chồng chiều vợ như thế này.
”
Lúc này cô mới nhìn sang anh, Lâm Minh, làm sao.
anh biết được chính xác độ rộng ngón tay mình như vậy.
Đầu ngón tay anh vuốt ve trên bàn tay cô, cuối cùng đan mười ngón tay lại: “Sau khi em ngủ, là anh lén đo lại.
”
Giọng điệu trong lời nói còn có mấy phần giống như đứa trẻ, giống như đang sợ cô nổi giận, lại muốn được cô khen mình thông minh.
Tảng băng chìm trong lòng Lê Nhược Vũ bị anh chạm tới, không còn đóng băng nữa, mềm lòng đi mấy phần.
Cô thấp giọng ngập ngừng: “Lâm Minh, anh như vậy, tôi không dám tin anh.
”
Anh không nghe rõ, đi đến gần trước mặt cô: “Em nói gì cơ?”
Lê Nhược Vũ thu tay về: “Không có gì, tôi nói chiếc nhẫn rất đẹp.
”
Anh cười phá lên: “Vậy thì phải đeo lên, không được phép tháo ra.
”
“Tôi sợ đi trên đường bị người ta cướp mất.
” Cô thuận miệng đối phó, muốn tháo chiếc nhẫn xuống, nhưng lại phát hiện đeo lên thì dễ, tháo xuống lại không hề dễ dàng như vậy.
Giám Đốc kêu lên một tiếng, sau đó xúc động đi đến: “Bà Lâm và ngài Lâm đúng là trời sinh một cặp, chỉ có tìm được người mà kiếp này thật sự thương yêu mới có thể thuận lợi đeo chiếc nhẫn lên mà không thể tháo ra được.
Bởi vì chiếc nhẫn này cũng không nỡ để hai người xa cách nhau.
”
Lâm Minh cau mày, vẻ mặt dịu đi rất nhiều: “Thật sao?”
“Đương nhiên rồi, người đầu tiên không thể tháo được chiếc nhẫn xuống chính là bà chủ của chúng ta”
Lê Nhược Vũ không muốn nghe những lời đường mật này nữa, nghe càng nhiều lại càng thêm nhiều hỗn loạn trong lòng cô.