Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Mỗi một lần anh đều phóng thích vào thật sâu trong cơ thể cô, Lê Nhược Vũ bị anh lăn qua lăn lại đến mệt lử, thậm chí chẳng còn sức mà mắng anh.

Nhưng sau khi làm xong những việc này, trông anh lại càng tràn đầy năng lượng.

Lâm Minh lau mồ hôi trên ấn đường cô, quấn chăn bông cho cô rồi hôn lên môi: “Đói không?”
“Đói.


Giọng cô khàn khàn.

“Để anh sai người đi chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ.


Cô ngầm đồng ý.

Nhìn anh mặc áo ngủ đi ra ngoài, cô gọi anh lại: “Lâm Minh, tôi cần thuốc tránh thai.


Lưng anh chợt cứng lại, anh không trả lời.


Lê Nhược Vũ dùng chút sức lực cuối cùng đứng dậy, xuống giường đi vào phòng tắm rửa sạch người, trên người loang lổ những vết tích của anh, không tài nào lau hay rửa sạch được.

Thứ anh để lại tận sâu trong người cô càng không có cách nào dọn sạch.

Cô chọn cách từ bỏ, chỉ rửa sơ qua người sau đó mặc lại đồ lót và khoác áo choàng tắm bước ra ngoài.

Lâm Minh đang đứng ở cửa, ngay khi cô vừa đẩy cửa bước ra thì va vào ngực cô.

Cánh tay rộng lớn của anh dang ra ôm cô vào lòng: “Đi ăn cơm tối thôi.


Cô không nhúc nhích, đưa tay về phía anh: *Thuốc tránh thai đâu?”
“Lần sau sẽ không vậy nữa, anh đảm bảo.

” Miệng anh nói vậy, nhưng lại không có ý gì là đi chuẩn bị thuốc cho cô.

“Lần sau rồi nói, vậy trước tiên hãy đưa thuốc tránh thai cho tôi.



Anh cọ cọ cằm vào mái tóc cô: “Muộn lắm rồi.

Để cô giúp việc ra ngoài mua thuốc tránh thai giờ này sẽ không an toàn.


“Anh trở nên nhân đạo như thế từ khi nào vậy?”
Người giúp việc đi ra ngoài mua thuốc là không an toàn, thế lúc ở nhà họ Phạm, tại sao anh lại không nghĩ tới lúc đẩy mình chật vật lên xe rồi làm là đêm khuya chứ?
Ký ức là thứ thật kì diệu, khi bạn nghĩ về những khoảng thời gian tốt đẹp của người mà bạn từng thương, bất kể trước đó đã xảy ra những điều tồi tệ _như thế nào, bạn vẫn luôn chọn cách quên đi và không muốn nhớ lại.

Nhưng một khi bạn đã ghét người đó, thì bất kể anh ta có nói gì hay làm gì, bạn vẫn sẽ nghĩ tới đủ loại hành vi xấu xa của anh ta.

Anh không trả lời mà nhìn cô chằm chằm với vẻ cực kỳ hối hận.

Nhược Vũ cũng hiểu rằng Lâm Minh không hề có ý định đưa thuốc tránh thai cho mình.

“Anh không cho tôi uống thuốc tránh thai, lỡ mang thai thì sao?” Nhược Vũ lạnh lùng nhìn anh, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ kinh khủng.

Đây không phải là bước trả thù cuối cùng của Lâm Minh chứ?
Anh muốn cô mang thai rồi cuối cùng lại ép cô phải bỏ đứa trẻ.

Nghĩ đến khả năng này, tay chân Lê Nhược Vũ bỗng lạnh toát.

“Sao tay em lạnh thế?“ Anh nắm lấy hai bàn tay cô, tưởng cô bị cảm trong lúc tắm.

Lê Nhược Vũ rút tay về, kiên quyết nắm lấy áo choàng của mình, vẻ mặt có chút điên cuồng: Quân, trả lời tôi, anh không cho tôi uống thuốc, nếu tôi thật sự có con thì sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận