“Ừm”
“Vãi thật, cậu giỏi đấy, vậy mà giấu được cô ấy gần hai tháng rồi.”
Hiện giờ sóng gió từ đoạn phim cũng đã qua rồi, mấy kẻ dư hơi, rảnh rỗi hóng chuyện đều chỉ để ý đến tin tức của người nổi tiếng mà thôi, còn được mấy ai dai như đỉa, cứ mãi dòm ngó ba cái chuyện quan hệ không chính đáng của giới nhà giàu cơ chứ.
Hơn nữa, đoạn phim còn không được Lâm Minh lẫn Hạ Đông Quân xác nhận là sự thật cơ mà.
Chỉ là nhắc đến cũng không nghĩ được rằng: “Vì sao Hạ Đông Quân lại đồng ý giúp cậu như vậy nhỉ, cậu ấy cũng bị chửi tan nát, không biết trở thành bộ dạng gì cơ mà.”
Ánh mắt Lâm Minh tối sầm: “Cậu ta đâu có giúp tôi, mà là giúp cô ấy kìa.”
Nếu như không có Hạ Đông Quân đồng ý ra mặt, sóng gió từ đoạn phim thật sự không thể nào trôi qua dễ dàng như vậy.
Nếu như không có Hạ Đông Quân để lộ ra chuyện trước đây với anh, đến bây giờ anh cũng không biết được, thì ra Lê Nhược Vũ là người đơn thuần, vô tội nhất.
Suýt chút nữa, anh đã bỏ lỡ Lê Nhược Vũ, không có cách nào bù đắp cho cô được.
An Duy Hùng bùi ngùi xúc động, kể lại: “Hạ Đông Quân sống rất có tình có nghĩa, chẳng qua cũng chỉ là bạn gái cũ đã chia tay từ ba năm trước, thế mà có thể vì cô ấy mà làm đến bước này.”
“Phải rồi, thứ này cho cậu đấy, tôi tìm được một chút manh mối rồi, nhưng mà tin tức trong đó bị cắt đứt mất, phần còn lại phải dựa vào bản thân cậu thôi.”
Từ trong túi quần, Hà Duy Hùng lấy ra một cái USB ném cho Lâm Minh: “Lời khai và đoạn phim đều nằm ở trong đây.”
Người ở trong khách sạn quá phức tạp, không điều tra được chút gì cả.
Nhưng mà tôi có tìm được một tên đầu sọ giúp đỡ, dựa vào khoảng thời gian đó kiểm tra xe cộ đi lại trên ngã tư gần khách sạn Nhật Huy, đã phát hiện một chiếc xe taxi dùng biển số giả.
Chiếc taxi đó chạy đúng một lần duy nhất rồi tháo bỏ đi, không còn giá trị sử dụng nữa.”
“Sau đó thì sao?”
“Bắt được mấy người kia rồi, bọn chúng khai rằng có kẻ đã bỏ ra một số tiền lớn, không những thế còn lên sẵn kế hoạch, bọn chúng chỉ cần dựa theo yêu cầu mà làm là được.”
“Đây chắc không phải là tin tức quan trọng mà anh nói đúng không?”
Hà Duy Hùng vỗ tay thành tiếng, khoái chí đáp: “Vẫn là cậu hiểu rõ tôi nhất mà, đây thực sự không phải là tin quan trọng nhất.
Thông tin chính xác là, trong khách sạn Nhật Huy có người nội bộ tiếp tay, lắp máy ghi hình ở trong khách sạn, vì vậy mới quay được đoan phim kia.
Nếu như nói máy ghi hình ở trong phòng, một là của người khách ngay trước đó, hai là trước khi người khách đó đến.
Như vậy, máy ghi hình ở hành lang khách sạn chắc chắn sẽ không có người khách nào có thể lắp được.
Phần thông tin bị ngắt quãng chính là chỗ này, với điều kiện ở khách sạn Nhật Huy, thì một chút thông tin cũng không tra ra được.”
Lâm Minh dựa theo thông tin mấu chốt, tóm tắt nội dung một cách ngắn gọn: “Bên trong khách sạn của Hạ Đông Quân có kẻ tiếp tay hãm hại Lê Nhược Vũ.”
“Tôi có hơi nghi ngờ Hạ Đông Quân, nhưng lại không dám đi nghi cậu ấy.” Hà Duy Hùng vuốt cằm, chăm chú phân tích: “Thật ra Hạ Đông Quân cũng có thể có khả năng làm vậy.
Cậu ấy khó quên đi tình cảm trước đây dành cho Lê Nhược Vũ, muốn chiếm được Lê Nhược Vũ, nên việc lập lên kế hoạch này cũng không phải không đúng.
Nhưng điều quan trọng là, khi đoạn video bị truyền ra ngoài, dư luận cũng sẽ chỉ trỏ, trách mắng bọn họ.
Nếu như cậu ấy muốn ở bên Lê Nhược Vũ, chắc chắn sẽ không truyền ra đoạn phim này.”