Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Chủ xe dâm tà cười một tiếng: “Thoải mái không?”
“Thoải mái, đợi chút nữa cậu cũng thử xem thì biết được cảm giác như thế nào.


“Dừng xe! Tôi muốn xuống xe! Thả tôi xuống xe!”
Đến giờ Lê Nhã Tuyết mới biết sợ hãi, nhưng mà đã là quá chậm.

Người đàn ông đẩy ngã cô ta lên ghế sau, đè lên người của cô ta, xé rách luôn cả áo ngủ viền ren mỏng manh của cô ta.

“Thả tôi ra! Loại rác rưởi như anh lấy tư cách gì vào đụng vào tôi! Anh biết tôi là ai không? Lâm Minh là anh rể của tôi! Tôi là con gái thứ hai của nhà họ Lê, nếu anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn!”
“Cô xem tôi là đứa con nít lên ba à? Nếu thật sự cô có năng lực như thế thì sao lại có thể bị ném ra ngoài như rác rưởi vậy, còn phải cản xe của chúng tôi.


Tên đàn ông mập lùn hoàn toàn không tin, hắn kéo khóa quần của mình.

“Dừng xe! Xuống Xe! Tôi muốn xuống xe!”

Chủ xe hỏi một câu: “Thật sự là cô muốn xuống xe?”
Lê Nhã Tuyết rưng rung nước mắt: “Tôi muốn xuống,xe!”
“Được, cho cô xuống xe.

” Chủ xe đạp phanh lại, dừng lại xe ở bên đường: “Mập, lôi cô ta ra ngoài.


Tên mập cầm quần lên, vẻ mặt khó hiểu: “Này, anh muốn buông tha cho người phụ nữ này thật sao?”
“Tôi trông có vẻ giống như người tốt lắm sao?”
“Vậy anh cho cô ta xuống xe làm gì?”
“Gần đây vắng vẻ không có người, xuống xe thì không gian chiến đấu rộng rãi hơn chứ.


Tên mập giơ ngón tay cái lên: “Chỉ có anh sáng suốt.


Váy ngủ của Lê Nhã Tuyết đã bị xé rách, cô ta chật vật ôm lấy ngực, vừa chạy vừa kêu: “Cứu tôi với!”

Chủ xe dùng một tay bịt miệng của cô ta, kéo mảnh vải rách trên người của cô ta xuống, nhét vào trong miệng của cô ta để ngăn giọng nói lại.

“Kéo vào trong bụi cỏ kia đi, nếu như có người đến đây thì anh đứng dậy nói là đang đi vệ sinh.


“Được!”
Hai người lôi Lê Nhã Tuyết vào sâu phía trong bụi cỏ bên dải cây xanh ven đường, cho dù có người đi ngang qua thì nhìn thoáng -cũng không thể nào biết được người bên trong đang gặp phải chuyện gì.

Mọi việc ổn thỏa.

Một hồi lâu sau, người phụ nữ rên rỉ thê thảm.

Lê Nhã Tuyết chống cự không được, cô ta bị hai tên đàn ông một béo một gầy xâm phạm, mọi thứ sau đó là điều không thể tránh khỏi.

Khuôn mặt của cô ta xám như tro tàn nhìn lên bầu trời, mong chờ khoảng thời gian nhục nhã này có thể trôi qua mau.

Cả người Lê Nhã Tuyết chỉ mặc độc một chiếc áo Sơ mi của đàn ông, cô ta lảo đảo bước trở về.

Cô hầu gái phụ trách trực đêm thấy bộ dạng này của cô ta lúc mờ sáng càng hoảng sợ hơn: “Cô hai, sao cổ lại đột nhiên quay về-ạ?” Không phải eô ấy bảo rằng sẽ ở chỗ cô cả sao.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận