Phải bí mật gửi một tin nhắn cho Hạ Tư Duệ, Hạ Đông Quân đã không đề bọn họ sống tốt hơn cũng không cho bọn họ tiền, vậy thì cô ta cũng sẽ khiến Hạ Đông Quân gặp rắc rối.
Hạ Tư Duệ là vị hôn thê của Hạ Đông Quân, cũng là con gái ruột của nhà họ Hạ.
Hạ Đông Quân tường rằng anh ta cùng họ với nhà họ Hạ, nếu có thể kết hôn với con gái nhà họ Hạ, vậy thì anh ta thực sự sẽ một bước lên mây rồi muốn vạch rõ ranh giới với người nhà quê bọn họ sao?
Đừng có mơi Cô ta muốn nói cho Hạ Tư Duệ rằng anh ta đang liếc mắt đưa tình với một người phụ nữ khác, đợi tiểu thư nhà họ Hạ kia nồi giận, huỷ bỏ hôn ước với anh ta, để xem anh ta còn có thề làm gì.
Cửa phòng ăn bị đóng sầm một cái, chén canh còn sót lại trên bàn rung lên hai lần.
Lê Nhược Vũ vẫn luôn im lặng xem trận ầm ï này, cô không ngỡ Hạ Đông Quân lại có một gia đình như vậy.
“Cuối cùng cũng bị em biết rồi, anh vẫn luôn muốn giấu em” Hạ Đông Quân cười khổ, đây là quá khứ đáng xấu hổ nhất của anh.
Sờ dĩ vẫn chưa từng nói cho cô ấy biết rằng mình là con nuôi nhà họ Hạ cũng là do tự tỉ.
“Anh Đông Quân…” Khóe môi cô hơi khô khốc, cũng đã hiểu tại sao quen biết đã bao năm nay nhưng anh chưa từng nói ra chuyện mình là con nuôi.
“Thực ra, cũng không buồn như vậy đâu, đều đã qua cả rồi” Hạ Đông Quân ngồi xuống bên cạnh cô, giải thích một cách đơn giản, kể cho cô nghe về quá khứ của anh.
Lúc trước giấu diếm là bởi vì còn ôm hy vọng, ảo tường có thể ð bên cô, muốn xứng đôi với cô.
Bây gið, đã không còn cần thiết nữa.
Hạ Đông Quân bị cha mẹ đưa từ nông thôn lên thành phố rồi vứt bỏ.
Trong thôn không có bao nhiêu tiền nhưng gia đình nào cũng có nhiều hơn một đứa con.
Mong vào gia đình giàu có mới có thể mang lại hy vọng cho cái nhà này, theo lý mà nói, cho do dù có muốn vứt bỏ con cái, ở nông thôn cũng rất hiếm con trai, nên hầu hết mọi người không cần con gái, đen con gái đi đồi lấy tiền.
Hạ Đông Quân là con trai mà bị bỏ rơi, cũng phải cảm ơn người chị từ nhỏ đã có tâm cơ thâm thuý vừa nãy.
Nói ra cứ tường như chuyện đùa, ngọn nguồn của việc vứt bỏ một đứa con chỉ là vì một cái đùi gà.
Nhà họ Hạ tổng cộng có ba người con, một người anh trai tên Hạ Hi Vọng, chị gái Hạ Bào Trân, đến người con trai út, ông Hạ không biết đã nghe ai đọc bài thơ của chủ tịch Mao, hồi tưởng lại những năm tháng thịnh vượng trước kia và nghĩ đó là một chữ hay, chắc chắn là có ý nghĩa tốt, nên đã dùng những lời lẽ lên người con trai nhỏ.
Nhà họ Hạ tuy nghèo, nhưng không phải lúc nào cũng như vậy, cũng có thể sống qua ngày chỉ là cuộc.
sống có hơi miễn cưỡng một chút.
Cho đến sau này, một con gà do nhà họ Hạ nuôi bị chết, hai cái đùi gà, mà ba đứa con không cách nào chia được.
Ở trong thôn, con gái luôn bị coi thường, tất nhiên đùi gà không đến lượt chia sẻ cho cô ấy.
Không biết Hạ Đông Quân di truyền tính khí của ai, mà không hề giống cái tính thần ích kỷ của nhà họ Hạ một chút nào, anh ấy lén lút chia một nửa cái đùi gà của mình cho chị gái.
Còn chị gái sau khi ăn xong thì bị phát hiện và bị đánh một trận nên đã ghỉ hận lên người Hạ Đông Quân.