Mấy ngày nay không gặp cô, anh đã kiểm tra kỹ lưỡng ở bệnh viện và không có vấn để gì cả.
Báo cáo kiểm nghiệm không có lừa người, nhân viên bệnh viện càng không nói dối.
Mặc dù Lâm Minh không muốn tin nhưng cũng phải tin rằng Lê Nhược Vũ đã lén uống thuốc tránh thai.
“Được, chuyện thuốc tránh thai chúng ta không nói nữa.
”
Lê Nhược Vũ lười tranh luận với anh một cách vô ích như một đứa trẻ, thu tay lại rồi dựa đầu vào cửa kính xe.
“Em đang nghĩ về Hạ Đông Quân?”
“Phải.
“Nghĩ cái gì về hắn?”
“Nghĩ tới tất cả mọi thứ.
” Vận mệnh là cái mà mình không thể kiểm soát được, lúc trước gặp Hạ Đông Quân và ð bên anh ấy, cô chưa từng nghĩ tới rằng họ đã gặp nhau từ lâu, chỉ cảm thấy sự dịu dàng, ân cần của Hạ Đông Quân khiến trái tim cô rung động, cảm thấy mình đã tìm được một nửa tương lai của cuộc đời mình.
Ai ngờ được rằng dòng đời xô đẩy, cô lại ở bên Lâm Minh.
Không thể nói là hối hận, chỉ có thể nói là thất vọng.
“Lê Nhược Vũ, em đã kết hôn rồi, không cho em nghĩ về người đàn ông khác!” Lâm Minh đem hai tay của cô đặt lên ngực mình, giơ tay lên gạt những lọn tóc thừa ð bên trán cô ra: “Trái tim và lý trí của em đều chỉ có thể nghĩ về anh mà thôi”.
Không thấy tiếng cô đáp lại, Lâm Minh liền đem cô kéo về phía mình, gắt gao ôm lấy cô: “Em có nghe thấy không? Em là của anh.
”
Chuyện Lê Nhược Vũ gặp Hạ Đông Quân làm anh cực kì bất an.
Anh biết Hạ Đông Quân đối xử với cô tốt như thế nào, anh cũng biết mình không bằng Hạ Đông Quân, nhưng giờ Lê Nhược Vũ là người của anh, dù thế nào anh cũng sẽ không trả thù.
“Em là người của anh, trái tìm em là của anh, tương lai cũng là của anh, tất cả những gì của em đều là của anh”.
Bộ dạng của Lâm Minh làm cho Lê Nhược Vũ thất vọng tột độ: “Nhưng anh đâu có tin tưởng lời em nói, anh tin một bản báo cáo xét nghiệm.
”
Anh độc đoán và độc đoán, phân tích thể giới của cô theo quan điềm của riêng mình.
Như là một đứa trẻ vô lương tâm tùy ý đả kích người ta.
“Dù cho anh tin hay không, em chỉ nói chuyện này một lần nữa thôi.
Lâm Minh, em không hề uống thuốc tránh thai.
” Ánh mắt Lê Nhược Vũ lấp lánh nhìn anh: “Anh tin em không?”
Môi mỏng Lâm Minh khẽ nhếch lên, không nói gì.
Lê Nhược Vũ cười khẽ một tiếng, cô hiểu, đây có nghĩa là không tin.
Nếu cứ tiếp tục nói nữa cũng không có ý nghĩa gì, cô đẩy anh ra: “Lái xe đi.
”
Lâm Minh nặng nề gật đầu: “Được, chúng ta về Đã mấy ngày chưa về nhà, anh gấp gáp muốn trở về ngôi nhà nhỏ của hai người bọn họ.
Lê Nhược Vũ cũng không suy nghĩ nhiều.
Mặc dù tâm trạng của Lâm Minh không tốt, nhưng chỉ cần anh tập trung lái xe, thì lái xe vẫn rất ổn.
Có vài người có năng lực này, chia công việc và cảm xúc ra làm hai.
Rất nhanh xe đã đến trang viên Lệ Thủy.