Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Tay cô đã chạm đến điện thoại rồi nhưng chiếc điện thoại vẫn bị cô cô gái kia cầm lên trước một bước.
Lê Nhược Vũ nhíu nhíu mày, đứng dậy.

Bây giờ cô mới nhìn thấy cô gái đụng trúng mình.
Khuôn mặt cô gái đó trông rất thanh thuần động lòng người, đang ôm một chồng tài liệu vào lòng, một tay cầm điện thoại của cô.
Dáng người cô gái đó gầy yếu ớt, cũng không biết làm sao có thể lợi hại như vậy, ôm một đống tài liệu ngồi xổm xuống, còn có thể cướp rồi cầm lấy điện thoại của cô lên ở trước mặt cô nữa.
Cô gái cầm điện thoại của cô nhìn có vẻ căng thẳng: “Bà chủ, bà chủ, không phải tôi cố ý đụng trúng cô đâu, chỉ là tôi vội vàng đi đưa tài liệu thôi”
Diện mạo của cô gái này nhìn hơi quen mắt nhưng Lê Nhược Vũ nhất thời không nghĩ ra là ai.
Nhưng cô cũng không cần thiết phải so đo với một cô gái ở công ty của Lâm Minh, cô đưa tay về phía cô gái đó: “Không sao, đưa điện thoại cho tôi, cô đi làm việc của cô đi!”
Cô gái đó vẫn siết chặt điện thoại không chịu buông tay: “Xin lỗi bà chủ, điện thoại rơi hỏng rồi.
Tôi mang đi sửa cho ạ”
“Không cần, không sao cả.”

“Bà chủ tức giận rồi ạ? Xin lỗi, tôi thực sự không phải cố ý đâu, tôi sẽ sửa giúp cô.” Cô gái nhỏ giọng nói, bày ra dáng vẻ sợ hãi do bị cô trách mắng.
Vốn cũng nghĩ là không có gì, nhưng dáng vẻ này của cô ta khiến người khác cảm thấy rất khó chịu.
Lê Nhược Vũ bị cô ta làm cho hơi mất hứng: “Tôi không tức giận, đưa điện thoại cho tôi.”
“Tôi đụng trúng bà chủ, làm hỏng điện thoại của cô nên phải chịu trách nhiệm.

Hay là tôi đền tiền cho cô cũng được” Cô gái đáng thương tội nghiệp nhìn cô nói.
“Tôi nói lại một lần nữa, tôi không hề tức giận, cô trả điện thoại cho tôi là được”
“Hay là tôi sửa xong sẽ đem đến cho cô? Dù sao thì gần đây cô cũng thường xuyên đến công ty Lê Nhược Vũ vô cùng tức giận: “Cô thật sự muốn sửa điện thoại cho tôi hay là muốn mượn chuyện đưa điện thoại để lên tầng mười tám?”
Hai má cô gái ửng đỏ, không biết là xấu hổ do bị người khác vạch trần hay là tức giận vì bị hiểu nhầm, nói: “Bà chủ, cô đừng nói như vậy.

Tôi không có suy nghĩ không an phận.


Tôi chỉ là một nhân viên bình thường, không dám mơ tưởng đến những thứ đó”
Lê Nhược Vũ không có tâm tư nói những chuyện này với cô ta: “Tôi chỉ nói một lần cuối cùng, đưa điện thoại cho tôi.”
Thấy cô lạnh mặt, cô gái kia mới châm chậm đưa tay ra trả điện thoại lại.
Quả nhiên màn hình đã bị vỡ nứt hết.
Khuôn mặt Lê Nhược Vũ lạnh lùng đưa tay ra lấy điện thoại, còn chưa kịp cầm lấy đã nghe thấy có người gào hét lên: “Lâm Thùy Ngọc, sao cô chậm chạp thế, tầng trên cần tài liệu gấp.

Cô còn không mau lên, đừng có đứng đấy nói chuyện nữa.
Lâm Thùy Ngọc!
Thoáng chốc Lê Nhược Vũ đã nhớ ra, thảo nào thấy cô gái này quen mắt như vậy.
Cô gái này là thư ký Lâm Minh mới tuyển sau khi Lưu Ly đi.

Bây giờ không làm thư ký trên tầng của Lâm Minh nữa, cũng không thấy bóng dáng đâu.

Cô cứ nghĩ là bị đuổi việc rồi, không ngờ chỉ là đổi một chức vụ khác mà thôi.
Lê Thùy Ngọc, cái tên này thực sự tương xứng với dáng vẻ của cô ta, đều là dáng dấp mảnh mai yểu điệu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận