Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Lâm Minh đi rồi, cô lại cuộn vào trong chăn của mình ngủ thêm một giấc nữa.

Thẳng đến trưa mới tỉnh dậy, đang chuẩn bị làm nóng lại đồ ăn tối qua làm đồ ăn trưa.

Lại bị mẹ Lê gọi điện thoại kêu cô ra ngoài.

Lê Nhược Vũ lập tức bỏ đồ trong tay xuống, thay quần áo rồi vội ra ngoài.

Viên Vũ đã đến từ sớm, gọi đồ ăn xong cả rồi, đang ở trong nhà hàng đợi cô.

“Mẹ, có hơi tắc đường, con xin lỗi, làm mẹ đợi lâu rồi”
“Không sao, mẹ đến sớm chút cũng tiện gọi trước đồ ăn” Viên Vũ âu yếm nhìn con gái: “Mẹ biết con thích ăn gì, cũng lâu rồi mẹ không ngồi cùng con ăn cơm”
Từ sau khi Lê Nhược Vũ vào nhà họ Lâm, cơ hội hai mẹ con bọn họ gặp nhau đã ít lại càng ít.

Lê Nhược Vũ năm lấy tay Viên Vũ, dịu dàng nói: “Mẹ, nếu mẹ nhớ con, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi con đi ăn cơm mà”
Ánh mắt Viên Vũ trầm xuống.


Gọi cô đi ăn, chứ không phải đến nhà cô ăn cơm.

Cái đứa trẻ Lê Nhược Vũ này, rốt cuộc vẫn không hề muốn thân thiết với bà.

‘Viên Vũ đến sớm, đồ ăn đều đã gọi xong, tất cả các món đã lần lượt được mang lên.

Lê Nhược Vũ biết mẹ đối tốt với mình, cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ ăn bữa cơm này.

Nhưng đến cuối bữa cơm, lại khiến cô nuốt không trôi.

“Nhược Vũ, mẹ biết con là đứa trẻ tốt, cũng biết cuộc hôn nhân của con và cậu Lâm ngay từ đầu đã không dễ dàng.

Mẹ đã theo dõi con suốt chặng đường này, từ khi cắt bỏ tử cung, cả người em con đều không được tốt lắm, cũng không âm như trước, dường như biến thành một người khác vậy, cả ngày đều rất ảm đạm”
“Bác sĩ nói, là chứng tự kỉ, nhưng con bé không chịu đến bệnh viện kiểm tra.


’ Viên Vũ vừa nói, lại vừa lau nước mắt.

Lê Nhược Vũ rút giấy ra đưa cho bà, xót xa nhìn bà khóc, mặc dù cô càng ngày càng tránh xa ngôi nhà đó, nhưng vẫn là nguyện ý lùi một bước: “Vậy để con tìm thời gian, quay về khuyên em ấy.

Hoặc là con giúp em ấy tìm một bác sĩ tâm lí tốt một chút?”
“Không cần không cần, những điều này mẹ và cha con đã sớm làm rồi, nhưng đều không có tác dụng gì.


Lê Nhược Vũ ngơ ra, đợi tiếng khóc của Viên Vũ ngừng lại mới hỏi: “Mẹ, mẹ nói với con những lời này là muốn con làm gì?”
“Nhã Tuyết thích cậu Lâm, con bé thích đến mức sẵn lòng sinh con cho cậu Lâm, lại vì cậu Lâm mà sinh non, thậm chí mất đi cả tử cung.


Viên Vũ khóc thút thít, bà kéo lấy tay con gái, thành khẩn nói ra đề nghị của mình: “Nhã Tuyết đã mất đi thứ đáng quý nhất của con gái rồi, con có thể nghĩ cho em nó mà nhượng bộ một chút không?”
Lê Nhược Vũ kinh sợ: “Mẹ, mẹ biết mẹ đang nói gì không?”
“Mẹ biết, đương nhiên là mẹ biết mình đang nói gì, nhưng mẹ thật sự không còn cách nào.

khác cả, mẹ không nỡ để em con biến thành bộ dạng bây giờ.

Tự kỉ cũng là bệnh, sẽ chết người!
Bây giờ có bao nhiêu người chết vì bệnh tự kỉ chứ, mẹ sợ con gái mẹ bỗng nhiên nói mất là mất luôn”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận