Lê Nhã Tuyết tức giận không biết xả vào đâu, cô ta hận không thể giết chết đám người cản đường mình.
Đáng giận nhất là Lê Nhược Vũ lại không quay đầu lại, cô ta nổi điên âm ÿ gọi: “Lê Nhược Vũ!”
Lúc này Lê Nhược Vũ mới phát hiện ra động tĩnh sau lưng.
Cô nói với bảo vệ: “Để cho cô ta vào đi.
”
‘Vẻ mặt bảo vệ khó xử: “Nhưng bà chủ, ông chủ đã dặn…”
Vẻ mặt Lê Nhược Vũ không chút cảm xúc: “Không sao, nếu ông chủ có trách thì tôi chịu”
Nghe vậy, bảo vệ mới thả tay xuống, để cho Lê Nhã Tuyết đi vào.
Sắc mặt Lê Nhã Tuyết âm trầm, cô ta đoán không sai, nếu không phải Lê Nhược Vũ dẫn mình theo thì giờ đây mình còn không thể đi qua cánh cửa này.
Dọc đường đi, hai người đều không nói gì, cứ trầm mặc đến nhà.
Lê Nhã Tuyết nhìn cách nhập mật khẩu của cô khác trước kia, cũng biết là mật khẩu đã thay đổi.
“Đề phòng tôi vậy à? Ngay cả mật khẩu cũng đổi?” Không cần người khác cho phép, Lê Nhã Tuyết đặt mông ngồi xuống ghế salon, giễu cợt: “Lần đầu nhìn thấy có người chị đề phòng em gái mình như vậy, nếu người khác không biết còn tưởng chúng ta là kẻ thù đấy.
”
Ý tứ trong lời nói này quá rõ ràng, Lê Nhược Vũ cũng không muốn tranh chấp với cô ta, cô lạnh nhạt nói mật khẩu mới: “Mật khẩu mới là 0520”
Khi một người đã không có ý tốt thì dù cô có làm gì, người ta đều tìm ra chỗ mà trêu chọc.
“Ồ, mật khẩu lãng mạn nhỉ, là ai đặt thế?”
Lê Nhược Vũ không quan tâm đến cô ta, cô cảm thấy bị nói lằng nhäng như vậy, cô đau đầu sắp nứt ra rồi.
Nếu để cô ta ở lại đây như vậy, những tháng ngày sau phải sống thế nào đây.
Lê Nhã Tuyết co chân lên, như chủ nhân ra lệnh: “Tôi khát, rót cho tôi cốc nước, nước nóng.
”
Lê Nhược Vũ đi tới rót một ly nước ấm tới cho cô ta.
Lê Nhã Tuyết sờ ly rồi đẩy ra, vẻ mặt bất mãn: “Tôi muốn nước sôi, chị nghe không hiểu tiếng người hay cố ý làm cho tôi lúng túng vậy?”
Cô hít một hơi, nhìn ly nước ấm cô ta để trên bàn, đi rót cho cô ta một ly nước nóng tới.
Lần này là nước sôi thật, bên ngoài cốc thủy tỉnh còn thấy nóng.
Lê Nhã Tuyết cầm ly lên, ngước mắt nhìn cô: “Anh rể đâu?”
Cô mím môi, giải thích qua loa: “Ra khỏi nhà Vừa dứt lời, ly nước nóng tạt ngay lên mặt cô.
Từng giọt nước nóng lăn từ gò má xuống, mặt cô sưng đỏ lên, Lê Nhược Vũ bị đau ngồi sụp xuống, cô ôm chặt lấy mặt: “Nhã Tuyết, em làm gì vậy?”
Trong lòng Lê Nhược Vũ tự nói với mình một lần nữa, không nên chấp nhặt với người bị bệnh trầm cảm, nếu không giờ cô ta điên lên nói không chừng sẽ tự sát mất.
Cho dù tự sát không thành công thì mẹ cũng sẽ đau lòng lắm.
“Tôi làm gì à? Tôi còn muốn hỏi chị muốn làm gì đấy?” Lê Nhã Tuyết đứng lên, cúi mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng và khó chịu của cô, cười lạnh.