Lê Nhược Vũ uốn ngón trỏ của mình lại rồi vặn cửa hai lần, nói vọng vào trong: “Nhã Tuyết, em không muốn gặp chị sao? Chị đến rồi đây”
Bên trong có tiếng động, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, người trong phòng từ từ mở cửa ra.
Lê Nhã Tuyết mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm, không mặc áo choàng ngoài, cũng không mặc nội y, nửa vai lộ ra, ngực cô phập phồng lúc ẩn lúc hiện.
Cô ta không hề quan tâm đến bộ quần áo xộc xệch trên người mình, nhìn Lê Nhược Vũ, vươn tay muốn nắm lấy quần áo của cô, liền bị Hà Duy Hùng đẩy ra.
Lê Nhã Tuyết làm sao có thể đấu lại với sức.
mạnh của Hà Duy Hùng, cô ta loạng choạng lùi về sau hai bước.
Mái tóc lòa xòa xõa ra sau vai, để lộ hai vết hickey trên ngực.
Màu sắc vết hickey đó rất tươi sáng, thoạt nhìn là biết đó là những vết mới đây thôi.
Mặc dù đều là con gái của nhà họ Lê nhưng thể chất của hai người họ lại hoàn toàn trái ngược nhau, cơ thể của Lê Nhược Vũ rất dễ lưu lại dấu tích mà Lê Nhã Tuyết thì lại không dễ dàng như thế.
Dễ thấy được lúc hôn phải kịch liệt ra sao mới để lại một loạt những vết hôn như vậy.
Lê Nhã Tuyết không chút câu nệ nới rộng quần áo, vừa cười nhạo vừa để anh ta nhìn: “Muốn nhìn sao, vậy để tôi cho anh nhìn đủ.
Hay là để tôi cởi hết để anh nhìn?”
Hà Duy Hùng sợ Lê Nhã Tuyết nổi điên rồi cởi bỏ quần áo thật, anh ta quay đầu, nhìn xuống dưới đất.
Lê Nhã Tuyết bật cười thành tiếng: “Tôi nhớ anh Hà đây thích chơi, cũng rất biết chơi với người khác mà, chắc cũng phải có đến năm cô bạn gái mười tám tuổi rồi ấy chứ.
Giờ còn giả bộ là thiếu nam thuần khiết làm gì, có mồi ngon mà anh lại chê à?”
Những bảo vệ kia mỗi lần đụng vào cơ thể cô ta đều như đói khát lâu năm.
“Đủ rồi” Lê Nhược Vũ không nghe nổi nữa.
Cô cũng chẳng biết từ lúc nào, cô em gái chỉ đơn giản là tùy hứng chanh chua mà giờ đã biến thành cái dáng vẻ khó ưa như thế này.
Nguyên nhân thật sự là do trầm cảm sao?
Tại sao cô lại cảm thấy dáng vẻ điên khùng của cô em gái kia ngày càng giống bệnh tâm thần vậy chứ?
“Em gào thét đòi tự sát, uy hiếp chị đến đây rốt cuộc để làm gì?”
“Uy hiếp? Chị cho là tôi đang chơi đùa với chị hay sao?”
Lê Nhã Tuyết nở nụ cười u ám, nâng ống tay áo của cô ta lên, dấu vết nằm rõ nét trên cổ tay cô ta hiện ra trước mặt Lê Nhược Vũ: “Thấy không?
Vết thương sâu như vậy nè, tôi không đùa với chị đâu”
Cô ta đã vậy rồi, chuyện sống chết thật sự chẳng còn quan trọng nữa.
Nhưng chuyện duy nhất cô ta có thể làm là khiến Lê Nhược Vũ cũng không thể sống tốt.
Nếu cô ta chết thật thì chắc chẳn mẹ sẽ rất hận người chị này, mà điều người chị đạo mạo nghiêm trang này quan tâm nhất chính là mẹ của hai người.
€ó lẽ là kiểu bà ta muốn gì sẽ cho đó, nếu không thì sao cô có thể đồng ý với mẹ một yêu cầu quá đáng đến vậy?
Cùng chung một chồng, loại thỉnh cầu vừa nực cười lại đáng thương và đi ngược luân thường đạo lí như vậy mà cô cũng có thể đáp ứng được thì có thể thấy rõ, Lê Nhược Vũ để tâm nhiều đến mẹ mình ra sao.