Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Anh ta tiếp tục ôm chặt lấy cô ấy, hàm dưới còn dựa lên đỉnh đầu của cô ấy.

ròng mắt của Hà Duy Hùng nhìn thấy đỉnh đầu của Lê Minh Nguyệt và đỉnh đầu của Lê Nhược Vũ giống hệt nhau, đều có hai cái xoáy, thì thấy vừa lạ vừa đáng yêu Lê Minh Nguyệt vẫn cố chấp hỏi: “Thế chị Nhược Vũ đâu rồi?”
“Lâm Minh về, nên tôi đã đưa cô ấy về rồi.


Lúc này cô mới thở phào một hơi, cũng hiểu tại sao bộ dáng lúc đó Hà Duy Hùng lại hồn bay phách lạc như vậy.

“Lê Minh Nguyệt, chúng ta yêu nhau đi.


Đây là lần thứ ba Hà Duy Hùng nói câu này, cô ấy theo bản năng định từ chối, nhưng sáu chữ tiếp theo mà anh ta nói ra, lại khiến cho cô ấy ngây người một lúc lâu.

“Giúp tôi quên cô ấy đi…”

Lê Minh Nguyệt đang do dự và mềm lòng, bàn tay nhỏ bé xinh xắn từ từ duỗi ra, xoa xoa tấm lưng của anh ta: “Yêu phải người không nên yêu, thực sự đau khổ như vậy sao?”
Lúc yêu thì rất vui vẻ, nhưng không có được người mình yêu mới là đau khổ.

Mấy lời này Hà Duy Hùng không nói với cô ấy, anh ta chỉ cảm thấy bản thân mình cần phải có một thứ gì đó cứu rỗi ngay, anh ta thực sự sợ bản thân sẽ hãm sâu vào vũng bùn ấy.

Vì vậy, thừa dịp còn chưa bị lún sâu, anh ta chỉ muốn nhanh chóng thoát ra ngoài.

Từ trước tới nay Lê Minh Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng vừa yếu ớt vừa bi thương như lúc này của Hà Duy Hùng.

Trong mắt và trong lòng cô ấy, Hà Duy Hùng chẳng khác gì một con chim Công cao ngạo.

Anh ta vốn có thói kiêu ngạo, từ trước tới nay chỉ ngẩng cao đầu mà không thèm nhìn tới người khác Thế mà hiện tại, Hà Duy Hùng lại giống như một đứa trẻ lạc được, cứ hết lần này tới lân khác bị người ta dắt đi.

Rõ ràng Hà Duy Hùng cao to hơn cô ấy, vậy mà giờ phút này, hình như trong lòng cô ấy lại nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, cảm giác như “Tình yêu của mẹ” ấy.


Cô ấy nhẹ nhàng xoa lưng của Hà Duy Hùng, lẩm bẩm nói: “Duyên phận là một thứ gì đó rất kỳ lạ, theo thời gian, nó lại càng trở nên kỳ quái, không thì anh thử ra ngoài, làm quen với mấy cô gái rồi cùng cô ấy đi các quán ăn đêm xem, có khi lại tìm được chân ái đấy?”
Con người Hà Duy Hùng, vừa có gia thế lại vừa có tiền, vẻ ngoài đẹp trai, số lượng những người phụ nữ muốn cùng anh ta nói chuyện yêu đương thì nhiều vô kể.

Người phụ nữ ở bên cạnh anh ta có thể là người qua đường A B € D gì gì đó đó, nhưng không thể nào là cô ấy.

Bởi vì cô ấy thích sự sạch SẼ.

Lê Minh Nguyệt vô cùng nghiêm túc mà chỉ cách cho anh ta, hi vọng anh ta có thể nghĩ thoáng hơn.

Dù sao Lê Nhược Vũ cũng đã kết hôn lâu như thế, anh ta đã không có cơ hội để ngấp nghé từ lâu rồi Những lời nói tốt đẹp kia vừa rơi vào tai của Hà Duy Hùng, lại chẳng khác gì với lời châm chọc.

Làm quen với mấy cô gái đi, là đã ám chỉ anh ta từng rất phong lưu.

Đi ăn đêm đi, lại chẳng khác gì nói cuộc sống riêng tư của anh ta vô cùng thối nát.

Nếu như vậy anh ta còn tư cách gì mà đi ngấp nghé Lê Nhược Vũ nữa chứ?
Hà Duy Hùng vô cùng tức giận ôm lấy mặt của cô ấy, khiến cho cô ấy nhìn thẳng vào mắt mình: “Em nói lại lần nữa cho tôi nghe xem?”
Cô ấy không hiểu vì sao anh ta đột nhiên lại kích động như vậy, nghĩ nghĩ một lúc thì có lẽ là do chưa nghe rõ chăng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận