Cô đã từng khuyên nhủ bản thân một lần, ng-sẽ không dung túng người-nhà họ Lê như ế nữa: Nhưng đến lúc có chuyện xảy ra, cô vẫn có ột chút do dự.
Đặc biệt là bây giờ, cô cũng không biết Lâm ân bày binh bố trận lớn đến thế để làm gì, trong ng càng thêm hoảng loạn.
“Anh chỉ đi nói rõ sự thật, giải quyết chuyện “y triệt để thôi”
Lê Nhược Vũ châm chậm buông tay ra, rồi nâng tay lên sửa lại áo sơ mi của anh, lúc bấy giờ mới để anh xuống dưới.
Lâm Minh cúi đầu hôn khóe môi cô, rồi mới bảo Trợ lý Lưu mang-hồ sơ xuống lầu.
Tất cả phóng viên, kể cả Lê Hải Thiên đều bị mời vào bên trong phòng hội nghị rộng lớn.
Rõ ràng chuyện là dơLê Hải Thiên gây ra, bây giờ người chủ động lại biến thành Lâm Minh.
Trong chớp mắt, nơi đây nghiễm nhiên trở thành một cuộc họp báo giải quyết mọi chuyện của Tập đoàn Lâm Thị.
Phía sau là màn hình điện tử to bự, đám thư ký đám bận rộn qua lại vận hành thử thiết bị, đến khi tất cả đều hoạt động tốt, thì Lâm Minh mới phất tay một cái để Trợ lý Lưu mang đồ lên, kết nối vào trong máy vi tính.
Lê Hải Thiên và đám phóng viên ngồi ở dưới khán đài, nhìn gương mặt bình tĩnh của Lâm Minh và hành động khiến người ta khó hiểu kia, bỗng nhiên ông ta thấy hơi bất an và lo sợ.
Lâm Minh nhìn ông ta một cái.
Khi đối diện với ánh mắt của anh, tim Lê Hải Thiên run rẩy.
Ánh mắt của Lâm Minh rất bình tĩnh, biểu cảm giổng như đã năm chắc được phần thắng vậy, về mặt khí thế, Lê Hải Thiên đã thua trước rồi.
Thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của Lê Hải Thiên, Lâm Minh kêu ông ta một tiếng: “Ông tới đây”
Trên sân khấu có đặt micro, Lâm Minh chỉ nói một câu cũng có thể truyền đến loa, âm thanh vang lên rất to khiến tất cả mọi người đều nghe được.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải tới đớ?” Giọng Lê Hải Thiên rất buồn bực.
“Không phải ông gọi phóng viên đến đấy sao, tôi chỉ đang giúp ông mà thôi.
”
Lâm Minh nhếch môi, mỉa mai vô cùng.
Khi nói như thế, ông ta không đi lên giống như là ông ta đang sợ vậy.
Lê Hải Thiên kéo vạt áo, lấy hết can đảm bước lên sân khấu.
Lâm Minh khoanh tay, ung dung liếc Lê Hải Thiên: “Nếu những ký giả hôm nay đều do ông đưa tới, vậy màn mở đầu tôi sế giao cho ông.
“
Lê Hải Thiên chưa bao giờ đứng đối diện cùng với Lâm Minh như hôm nay cả, Lâm Minh càng bình tĩnh, ông ta càng bất an.
Nhưng đã đến nước này rồi, ông ta có muốn cũng không thể quay đầu lại được.
Lê Hải Thiên hít sâu một hơi, cầm lấy micro trên sân khấu.
“Hôm nay tôi đến đây là muốn lấy lại công bằng cho con gái tôi!” Lê Hải Thiên hét lên: “Con gái tôi mang thai con của Tổng giám đốc Lâm, nhưng cậu ta không muốn chịu trách nhiệm, con gái tôi chỉ mới mười tám tuổi thôi đấy! Da mặt nó mỏng, lại sợ bị phát hiện; chỉ dám lén đi phòng khám rởm nạo thai, ai ngờ lúc làm phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải cắt bỏ tử cung.
Mà Tổng giám đốc Lâm sợ chuyện này bị phát hiện, nên lúc nào cũng tìm cách chèn ép Công ty Lê Gia, khiến nhà họ Lê rơi vào đường cùng, tôi nhất định phải lấy lại công bằng”