Năm đó ở cô nhi viện, Hạ Tư Duệ vừa liếc mắt đã phải lòng Hạ Đông Quân.
Nói thích Hạ Đông Quân, muốn anh ấy làm anh trai của mình.
“Ban đầu, tất cả mọi người cũng đều biết chúng tôi nhận nuôi Hạ Đông Quân không phải là nuôi con trai, mà chính là nuôi con rể.
Chúng tôi không thể nào giao lại sản nghiệp trong tay nhà họ Hạ cho người ngoài được; nếu như con rể không rõ lai lịch thì không thể tin tưởng được”
“Tư Duệ cũng biết, cho dù khi đó Hạ nói tiết còn nhỏ không hiểu lắm nhưng con bé vẫn luôn nói rằng tương lai mình sẽ làm vợ Hạ Đông Quân”
“Hạ Đông Quân không hề phản bác, vẫn luôn là đứa con trai ngoan trong lòng chúng tôi, mãi cho đến khi cô xuất hiện”
“Lê Nhược Vũ cô không phải là bạn thân của Tư Duệ sao? Tại sao cô có thể cướp đi người mà Tư Duệ yêu từ nhỏ đến lớn cơ chứ? Tại sao cô có thể vô sỉ đến mức này!
“Đủ rồi, không cho phép bà nói nhiều hơn nữa” Ông Hạ kéo bà Hạ ra, thế nhưng lúc này bà Hạ lại không cam lòng dừng lại: “Tôi càng muốn nói đấy, tại sao tôi không thể nói chứ? Tư Duệ của tôi thích Hạ Đông Quân nhiều năm như vậy, kết quả trái tim của Hạ Đông Quân lại bị người phụ nữ này cướp đi, hôn lễ cũng bị người phụ nữ này phá hỏng, ông bảo tôi làm sao cam tâm đây!”
“Kéo bà chủ về nghỉ đi” Ông Hạ không thể nhịn được nữa, bảo người giúp việc đưa bà Hạ đang kêu la không ngừng đi vào trong.
“Quả thật xin lỗi, trong lòng bà ấy không chịu nổi kích thích này nên phản ứng hơi quá, xin đừng buồn phiền” Trong lòng ông Hạ hiểu rất rõ, con gái mình nên bản thân hiểu nhất.
Hạ Đông Quân thích Lê Nhược Vũ, đó là quyết định của Hạ Đông Quân.
Những năm nay, Tư Duệ ẩn nhãn cũng không phải là tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà là vì bản thân mình.
Nếu như thật sự muốn tính rõ, thì Tư Duệ thật sự có lỗi với người phụ nữ trước mắt này.
Thế nhưng ông Hạ không ngu ngốc đến mức vì trổ tài miệng lưỡi mà làm bại lộ tâm tư xấu xa của con gái mình giống như bà Hạ, ông ta thấp giọng nói xin lôi: “Hôn lễ không thành nên đã trở thành đả kích không nhỏ đối với hai mẹ con bọn họ, nhất thời nói chuyện không biết lựa lời.
Bọn họ cũng không có ý xấu gì đâu, các người đừng nên quá để ý”
Đột nhiên Lê Nhược Vũ ngẩng đầu lên nhìn về phía ông Hạ: “Vậy chuyện Tư Duệ vẫn luôn thích Hạ Đông Quân là sự thật sao?”
Ông Hạ bị hỏi đột ngột nên hơi dừng lại một chút, sau đó vẫn khẽ gật đầu.
Lê Nhược Vũ lập tức giật mình, thì ra Hạ Tư Duệ chưa từng nói thật với cô, mà bản thân cô cũng không nhìn rõ hết mọi chuyện.
Lâm Minh đưa Lê Nhược Vũ rời đi.
Lâm Minh đặt cô ngồi kế bên ghế lái, sau đó lại cúi đầu thay cô cài dây an toàn rồi mới chậm rãi khởi động xe đi về phía trước.
Đầu Lê Nhược Vũ dựa vào lưng ghế: “Có phải em rất ngu ngốc không, chuyện cần phải biết thì vĩnh viễn lại là người sau cùng biết được.
Chuyện không nên biết thì luôn luôn có thể biết được trong lúc vô tình”
“Người sai chính là người không thẳng thắn, những chuyện này không liên quan gì tới em cả”
“Nhưng bản thân em đã trở thành người cản trở người khác mà cũng không tự biết nữa”
Lê Nhật.
Linh không thể nói ra được giờ phút này trong lòng mình có cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy quá hỗn loạn rồi.
Thì ra cô chưa bao giờ hiểu rõ Hạ Đông Quân, cũng chưa bao giờ hiểu rõ Hạ Tư Duệ.
Tình cảm của Hạ Đông Quân đối với cô ta là chấp niệm từ nhỏ đến lớn, mà Hạ Tư Duệ cũng như vậy.