Lâm Minh chỉ trả lời một câu ngắn gọn bằng giọng trầm trầm: “Ừ”“
Cúp điện thoại xong, anh quay đầu lại thì thấy cô đã tỉnh rồi ngồi thẳng trên giường từ lúc nào.
Dưới lớp chăn mỏng là thân thể trần như: nhộng của cô.
Cái chăn nửa che nửa đậy, để lộ ra bờ vai tròn trịa, nhãn nhụi của cô.
Lâm Minh đi ra ngoài rót một ly nước ấm rồi đưa ly nước đến trước mặt cô.
Lê Nhược Vũ nhận lấy ly nước, cô chỉ uống một nửa còn để lại một nửa, vẫn quấn chăn bông trên người rồi lục lọi tủ đầu giường.
Lâm Minh không nhịn được mà ôm lấy cô, thả cô lại trên giường rồi nói: “Em muốn tìm cái gì, anh tìm giúp em”
Cô nhìn anh bằng ánh mắt nặng nề rồi nói bằng giọng khàn khàn: “Thuốc tránh thai.
Em vẫn chưa vứt hộp vitamin mà lần trước vú Trần đưa cho em”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
‘Vẻ mặt ôn hòa của Lâm Minh sa sầm xuống ngay lập tức.
Anh siết chặt tay thành hình nằm đấm, tới nỗi mà gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay: “Em vẫn không muốn sinh con cho anh tới mức đó à?”
‘Cô lại bình tĩnh hơnanh rất nhiều.
Nhưng dường như vẻ bình lặng này của cô có hơi đáng sợ, giống như một vũng nước đọng lại sau cơn mưa vậy.
“Tình hình hiện giờ của chúng ta không thích hợp cho việc sinh con” Cô nói từng từ một, cổ họng truyền đến một cơn đau dữ dội.
Sau khi uống nốt nửa ly nước còn lại cô mới nói tiếp: “Có lẽ mẹ nói đúng đấy, kẻ trong cuộc thì bao giờ cũng u mê.
Mẹ nhìn thấu đáo mọi chuyện hơn chúng ta nhiều”
Bởi vì bà biết chuyện về chiếc video đó, và bà cũng hiểu rõ tính cách của anh.
Nên bà mới không muốn hai người họ sinh con, thậm chí còn lén thay thuốc vitamin của cô thành thuốc tránh thai nữa.
“Bây giờ đột nhiên em mới thấy chúng ta nên cảm ơn mẹ.
Nếu không có sự ngăn cản kịp thời của mẹ thì có lẽ bây giờ trong bụng em thực sự có một đứa nhỏ.
Nếu như vậy thì e rẵng chúng ta không thể buông bỏ một cách dễ dàng được.”
Đột nhiên cô khẽ nở nụ cười nhưng đó cũng chỉ là một nụ cười mơ hồ và trống rỗng.
Lâm Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô bằng vẻ âm trầm: “Em muốn buông bỏ cái gì hả? Buông tay anh hay là buông xuống cuộc hôn nhân này?”
“Em chưa nghĩ ra, nhưng em biết rõ rằng bản thân mình cần một khoảng thời gian để có thể bình tĩnh trở lại” Cô cần được yên tĩnh một lát, Lâm Minh đã lừa dối cô quá nhiều, bây giờ đầu óc cô đang hỗn loạn lắm.
Lê Nhược Vũ tiếp tục quấn chăn lên người rồi lục lọi trong ngắn tủ.
Kể từ khi vụ của vú Trần xảy ra thì người ngoài không được tự ý vào phòng của họ nữa và cô đã tự mình dọn dẹp.
Lọ thuốc vẫn năm trong hộc tủ đầu giường.
Cô lấy lọ thuốc đấy ra rồi đổ hai viên ra lòng bàn tay.
Cô nhìn những viên thuốc trắng lạnh lẽo này bằng vẻ yếu ớt, đang định mở miệng nuốt xuống thì cả lọ thuốc bị Lâm Minh hất tung lên.
“Lê Nhược Vũ, chỉ vì nghe Hạ Tư Duệ nói những câu đó mà em đã vội kết án tử hình cho anh như vậy à?” Lâm Minh giận dữ cười châm biếm: “Trong khoảng thời gian chúng ta ở cạnh nhau, tấm lòng của anh là chân thành hay là giả dối mà em lại không thể cảm nhận được sao? Chỉ vì vài câu nói của người ngoài mà em đã dao động rồi?”