Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


“Em muốn ra ngoài đi dạo một mình.”
Lâm Minh mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt, anh nhìn Lê Nhược Vũ bảng vẻ mặt dịu dàng nhưng nói ra những lời khiến người ta không dám cãi lại: “Anh sợ em đi lung tung ở bên ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm nên anh sẽ đi cùng em.
Nếu không có chuyện gì gấp cần phải ra ngoài ngay thì em ở nhà nghỉ ngơi một lúc đi.

Nếu ở nhà chán quá thì anh sẽ cùng em lên sân thượng hóng gió.”
Anh nói bằng vẻ vô cùng đàng hoàng nhưng thực ra chỉ là đang hạn chế quyền tự do cá nhân của cô mà thôi.
Lê Nhược Vũ nhìn chăm chằm vào mặt anh bằng ánh mắt gắt gao: “Lâm Minh, anh đừng vượt quá giới hạn”
“Anh chỉ lo lắng cho sự an toàn của em thôi, nên vượt quá giới hạn một chút cũng không sao.”
Anh nói bằng giọng nhàn nhạt, để lộ bản tính xấu xa của mình: “Nếu em muốn ra ngoài thì anh đi cùng em, còn không thì ngoan ngoãn ở nhà.

Anh gọi món cho bữa trưa rồi, em qua đây ăn một chút đi.”

Nói xong anh vươn tay ôm cô vào lòng.
Anh cúi đầu muốn hôn lên môi cô nhưng cô ném túi xách vào mặt anh, ngăn cản nụ hôn này: “Anh đang giam giữ sự tự do của em đúng không?”
Anh không hề tức giận mà chỉ lấy cái túi xuống rồi ném sang một bên.
“Không phải như vậy”
“Nếu không phải vậy thì anh mau mở cửa ra”
“Anh không làm được” Anh không làm được, không thể trơ mắt nhìn cô rời khỏi anh như vậy được.
Một tay anh ôm lấy eo cô, còn tay kia nâng cảm cô rồi hôn lên.
Lê Nhược Vũ trợn tròn mắt, con ngươi đen như mực nhìn anh không chớp mắt.
Anh làm sao có thể là người mặt dày, vô liêm sỉ như vậy chứ? Rõ ràng là anh giam cầm tự do của cô, mà bây giờ lại làm ra dáng vẻ thâm tình, cảm động như vậy.
“Lê Nhược Vũ, em là người của anh.

Không cho phép em được rời khỏi anh”

“Cái người điên này…”
Cái tên Lâm Minh cầm thú này…
Cái tên điên này chỉ có nghĩ đến cơ thể của cô thì có!
Sự giấy dụa, chống cự của cô càng làm cho anh thêm hưng phấn.

Anh hôn môi cô ngày càng mãnh liệt, mạnh mẽ hơn.
Lâm Minh không muốn buông ra, mà cũng không bao giờ nghĩ sẽ buông cô ra.

Lê Nhược Vũ là người của anh, ai cũng đừng nghĩ có thể cướp cô đi được, mà anh cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ buông tay cô ra.
Lồng ngực nở nang của anh áp sát vào cô, mặc kệ là cơ thể của cô hay là trái tim của cô thì tất cả nhất định đều phải thuộc về anh.
Anh sẽ không buông tay, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có khả năng buông tây…
Nụ hôn có tính chất xâm lược này mơ hồ làm cho Lê Nhược Vũ cảm thấy tuyệt vọng.
Chung quy lại, thì anh cũng chỉ nhung nhớ cơ thể của cô.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Lâm Minh vẫn không hề tới công ty làm việc; anh luôn luôn ở lại Phong Linh Đàm với Lê Nhược Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận