Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Lê Minh Nguyệt vươn hai con ngón trỏ chĩa vào môi giả làm mặt quỷ: “Anh thấy như vậy có thành công không?”
Hà Duy Hùng lại cười không nổi: “Hi vọng sẽ có tác dụng.”
Lê Minh Nguyệt vuốt vuốt mặt mình, ngồi xuống ghế lái phụ: “Theo lý thuyết, lúc này anh nên hy vọng bọn họ cãi nhau thì anh mới có cơ hội: Hà Duy Hùng không kiên nhẫn vỗ vào gáy cô ấy: “Lâm Minh sẽ không từ bỏ cô ấy”
Lâm Minh không muốn để Lê Nhược Vũ biết chuyện này chính là bởi vì không muốn để cho Lê Nhược Vũ nhen nhóm lại tình cũ với Hạ Đông Quân.
Kết quả còn lượn một vòng sắp xếp luôn cả thế giới, nên anh sẽ càng không thể nào từ bỏ cô.
Mặc dù Lâm Minh lạnh lùng, nhưng lại cực kỳ hiếu thuận cha mẹ.

Tuy nhiên anh lại có thể vì Lê Nhược Vũ mà đụng chạm bà Lâm, điều này có thể nhìn thấy rõ sự quyết tâm của anh.
Lê Minh Nguyệt che cái gáy bị vỗ đau của mình, tức giận mở miệng: “Cho nên bây giờ anh vẫn làm người tốt là bởi vì Lâm Minh sẽ không buông bỏ Nhược Vũ đúng không? Vậy tôi hỏi anh, nếu như có một ngày, tôi nói nếu như nha.

Nhược Vũ và Lâm Minh thật sự xa cách mà không còn yêu nhau nữa, anh sẽ theo đuổi Nhược Vũ sao?”

Trái tim Hà Duy Hùng nhảy loạn mấy nhịp, một chữ “sẽ” đến khóe miệng lại bị nuốt xuống ngay lập tức.
“Cô lo nhiều vậy làm gì?”
“Tôi không lo, tôi chỉ thuận miệng hỏi thử”
“Dẹp mất suy nghĩ nhỏ mọn này của cô đi, làm cho Nhược Vũ vui mới là chuyện chính.”
Lê Minh Nguyệt gặm ngón tay trong chốc lát, mới do dự nói: “Thật ra thì cho dù tôi chọc cho Nhược Vũ vui cũng vô dụng.

Các anh kêu tôi làm cây gậy chọc mèo, coi Nhược Vũ là con mèo, chọc cười cũng chỉ là chuyện nhất thời.

Các anh không có tấm lòng nghiêm chỉnh thì Nhược Vũ sẽ không thật sự vui vẻ”
Hà Duy Hùng hơi khựng lại, lúc này mới phát hiện Lê Minh Nguyệt nói không sai.
Lâm Minh thích Lê Nhược Vũ nhưng ham muốn chiếm giữ của anh với Lê Nhược Vũ quá mạnh mẽ, mạnh đến đáng sợ, gần như là nuôi dưỡng Lê Nhược Vũ như một con thú cưng.
Hà Duy Hùng hơi trầm ngâm: “Cho cô một nhiệm vụ”

“Có tiền không?”
“Dĩ nhiên giá cả cao hơn đóng giả làm bạn gái của tôi rất nhiều.”
“Nhiệm vụ gì?” Mắt Lê Minh Nguyệt sáng rực lên.
“Nói những lời cô mới vừa nói cho Lâm Minh nghe”
Đó không phải là tìm chết sao.

Lâm Minh là một người hung dữ, Lê Minh Nguyệt cảm thấy độ khó khăn hơi lớn: “Tại sao anh không tự mình nói?”
Hà Duy Hùng nói: “Chuyện phá hoại tình cảm thì nên để một người ngoài như cô nói sẽ tốt hơn.”
Lê Minh Nguyệt: “…”
Quả nhiên đối với bọn họ mà nói, mình hoàn toàn là một công cụ rất dễ lợi dụng.

Trừ Lê Nhược Vũ, những người ở xã hội thượng lưu này không ai thật sự coi người khác là con người.
Lê Minh Nguyệt vừa đi, Lê Nhược Vũ đã yên lặng trở về phòng.
Lâm Minh ôm lấy cô từ phía sau, môi mỏng vội vàng khó nhịn gặm cần vùng cổ trắng như tuyết của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận