Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Cứ tưởng rằng Lê Minh Nguyệt đã đến nên Lâm Minh buông người phụ nữ trong lòng mình ra, để cho cô đi ra ngoài mở cửa.

Mỗi lần đi ra mở cửa cho Lê Minh Nguyệt hay ra tiễn Lê Minh Nguyệt về thì Lê Nhược Vũ đều cảm thấy lúc đó là thời khắc mà cô đến gần với sự tự do nhất: Thế nhưng cô lại không thể bỏ đi, trên người cô dường như có một sợi dây thừng vô hình đang trói buộc cô lại.

Mà phần cuối của sợi dây thừng ấy lại nằm trong tay của Lâm Minh.

‘Chỉ cần anh không chịu buông tay ra thì cô sẽ không bao giờ có thể chạy thoát được.

Lê Nhược Vũ cứ như được giải thoát vậy, cô vội vàng chạy ra khỏi người anh.

Khi cô vừa mới mở cửa ra thì lại phát hiện người đến đây không phải là Lê Minh Nguyệt mà là Hoàng Ánh, người mẹ đã lâu không gặp của Lâm Minh.

Lê Nhược Vũ ngây người ra một vài giây, sau đó mới mở hết cửa ra rồi lùi về sau vài bước sau đó cất tiếng gọi: “Mẹ.



Hoàng Ánh nhìn cô bằng ánh mắt hơi u ám, sau đó đáp lại một cách hời hợt: “Ừm”
Không hề có một nét cười thật lòng nào trên khuôn mặt của bà như ngày trước nữa.

Không có một người mẹ chồng nào có thể chấp nhận chuyện con dâu mình có dây dưa với người đàn ông khác.

Lê Nhược Vũ quỳ gối xuống rồi lấy ra một đôi dép mới từ trong tủ giày ra, sau đó đặt xuống dưới chân của Hoàng Ánh.

Hoàng Ánh liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, bà không hề mang đôi dép đó vào mà lại ngoảnh mặt đi rồi cất tiếng kêu lên: “Tuyết Nhi, qua đây”
Một cô gái trông rất dịu dàng bước ra từ sau lưng của Hoàng Ánh, trong tay cô ta còn kéo theo một chiếc va li khoảng hai mươi tư tấc: “Dì Lâm”
“Đứa trẻ ngoan này, đừng có sợ, sau này là phải tập làm quen rồi thích ứng đấy nhé.



Hoàng Ánh cười thầm nhìn Dương Tuyết Nhị, sau đó vỗ tay lên vai của cô ta rồi đưa đôi dép khi nãy Lê Nhược Vũ đưa cho bà để cho cô ta mang vào.

Lê Nhược Vũ lại lấy ra thêm một đôi dép khác nữa: Lúc này, Hoàng Ánh mới chịu mang vào chân.

Đột nhiên, Lâm Minh cảm nhận được điều gì đó kì lạ nên đã bật dậy đi ra ngoài, lúc này anh mới phát hiện ra bà Lâm đã tới.

Anh lại nhìn thấy có một người phụ nữ mang theo chiếc va li đựng hành lý đứng sau mẹ mình, hai hàng chân mày của anh bỗng nhiên cau lại: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại đến đây thế?”
Thật ra Hoàng Ánh là một người ôn hoà và rất dễ chịu; thế nhưng đứa con trai này vừa mở miệng ra lại đầy sự đề phòng, vì thế cho dù bà có hiền đến cỡ nào cũng phải lên tiếng: “Con trai của mẹ không biết đã bao lâu không về thăm nhà, bao lâu đã không ngồi ăn cơm cùng với mẹ rồi? Một người làm mẹ như mẹ đây ngay cả việc đến thăm con trai mình cũng không được nữa sao?”
Lâm Minh nhìn bà Lâm sau đó mỉm cười rồi đưa tay lên giữ lấy hai vai của Lê Nhược Vũ, sự bảo vệ của anh đã thể hiện rất rõ ràng: “Dĩ nhiên là được rồi, Nhược Vũ đã nói định về thăm cha mẹ từ lâu rồi, nhưng mà tại con không cho đấy thôi.


Hoàng Ánh nhìn chăm chằm vào khuôn mặt của hai người bãng ánh mắt lạnh lùng để thăm dò: “Phải vậy không? Vậy tại sao con lại không cho, có phải con không muốn mấy chuyện xấu xa đó bị lộ ra trước mặt những người lớn đúng không?”
Hoàng Ánh cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ của Lâm Minh và Lê Nhược Vũ, nghe anh nói thế thì bà lại làm ầm lên vì khó chịu, lúc bắt đầu cứ tưởng rằng sẽ chỉ cãi nhau nho nhỏ thôi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận