Lâm Thùy Ngọc bị lời nói của cậu bé làm cho cảm động, trong mät hiện lên một tia sáng: “Niệm Sơ, từ nay về sau, dì sẽ là mẹ của con nhé, được không?”
Thăng nhỏ rụt rè: “Có thể sao?”
“Đúng vậy, nếu con đồng ý, từ nay về sau thì gọi dì là mẹ.
Chỉ cần con gọi dì là mẹ, dì sẽ không bao giờ bỏ rơi con như ba mẹ con đâu” Lời nói của Lâm Thùy Ngọc có chút mê hoặc lòng người Đứa trẻ gật đầu lia lịa, liên tục gọi mẹ.
Người chăm sóc cau mày.
Cô Lâm này trông gây gò và yếu ớt, với vẻ ngoài hiền lành dẻ mến, sao nói năng lại khó ưa như vậy chứ? Lâm Thùy ngọc cầm tay cậu bé, nhìn y tá, nói: “Đã khám xong lần thứ nhất chưa?”
Y tá trả lời: “Xong rồi, chậm nhất thì ngày mai sẽ có kết quả khám bệnh”
Lâm Thùy Ngọc sờ sờ đầu đứa nhỏ, trong lòng có rất nhiều cảm xúc.
Bây giờ số phận của cô ta đều đặt trên người Lâm Niệm Sơ.
Mặc dù Lâm Minh cư xử như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Lê Nhược Vũ vần tỉnh ý cảm thấy Lâm Minh có điều gì đó muốn che giấu mình.
Như là chạy đến bệnh viện.
Có thế làm gì chứ? Có lẽ nào vết thương của Lâm Minh đã thực sự xấu đi, và anh không muốn nói cho mình vì sợ mình sẽ lo lăng sao? Lê Nhược Vũ không yên tâm chút nào.
Cô muốn tìm thời gian để hỏi Lâm Minh, nhưng Lâm Minh dường như ngày nào cũng bận rộn, sáng nào cũng đến công ty đúng giờ.
Muốn đi cùng Lâm Minh thì anh nói dạo này rất bận, bảo cô tìm Lê Minh Nguyệt mà chơi.
Cô hỏi trợ lý Lưu, nhưng trợ lý Lưu lại do dự và trả lời một cách mơ hồ.
Cô càng cảm thấy lo läng Sau thời gian tìm kiếm, cô đến bệnh viện.
Cô cố tình hỏi bác sĩ chăm sóc của Lâm Minh để hỏi tình trạng của anh như thế nào, có phải là trong cơ thể ván bị thương mà không phát hiện ra không.
Trước khi nhận được câu trả lời, trái tim của Lê Nhược Vũ vẫn luôn kìm nén, nhưng sau khi bác sĩ trả lời xong, trái tim của cô lập tức lạnh xuống.
Bác sĩ nói: “Chủ tịch Lâm không đến kiểm tra vào buổi chiều.
Theo lịch trình của chúng tôi thì hôm nay là ngày kiểm tra.
Anh Lâm vân chưa đến Trợ lý Lưu nói là hủy rồi, có phải cô nhớ nhầm không?”
Trái tim Lê Nhược Vũ trâm xuống, vân cười với bác sĩ: “Tôi đã làm lãng phí thời gian của anh rồi.
Là do tôi dạo này căng thẳng quá nên quên mất”
“Không sao, cô đi từ từ”
Cảm ơn bác sĩ xong, cô có chút hoang mang bước ra ngoài.
Ngày hôm qua Lâm Minh không đến bệnh viện khám, vậy anh đến bệnh viện làm gì vậy? Tuy nhiên, chỉ cân anh không sao là tốt rồi.
Đầu cô cảm thấy hơi rối.
Đi xuống vườn hoa ở dưới, một cậu bé từ góc hành lang ló ra.
Cô đang hơi suy tư và không phản ứng kịp cho đến khi đụng vào nhau và ngã xuống đất mới hồi phục tỉnh thân Cậu bé còn quá nhỏ, lại chạy nhanh, nên theo quán tính ngã nhào xuống đất.
Cánh tay cậu bé đập xuống nền bê tông, xước một mảng da lớn, máu tuôn ra.